Trụ Tử và Ngân Kiều dưỡng thương, ta chỉ có thể tự mình ra ngoài đưa rượu.
Thường xuyên đi lại, ta nghe được không ít tin tức.
Vợ mới của Trịnh Vĩnh Ý bị hành hạ đến c h ế t đi sống lại, may mắn thoát c h ế t được thì treo cổ tự tử. Tiêu Nhung lại được thăng quan, Tát Nguyên Nương mang thai.
Thanh Quyên vẫn còn sợ hãi, nói may mắn ngày hôm đó ta bị gãy chân, tránh được Trịnh Vĩnh Ý, nếu thật sự thuận theo Hoa Dương công chúa, người rơi vào hố lửa chính là ta.
Hôm nay, ta đang chuyển rượu lên xe, có một chiếc xe ngựa đi ngang qua cửa hàng, rèm xe bị gió thổi tung lên, ta vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt của người trong xe.
Ta nhanh chóng cúi đầu xuống.
Xe ngựa lại dừng lại không xa, Tiêu Nhung và Tát Nguyên Nương xuống xe.
"Khu vực này không tệ." Tát Nguyên Nương sóng vai đứng với Tiêu Nhung, vô cùng xứng đôi, nhưng Tiêu Nhung gầy đi không ít, người cũng không còn tràn đầy sức sống như trước đây.
Tiêu Nhung không nói gì.
Tát Nguyên Nương lại mỉm cười nói với hắn: "Bây giờ chàng có thể yên tâm rồi, nàng ấy sống rất tốt."
Tiêu Nhung chỉ liếc nhìn ta một cái, nói bên ngoài lạnh, bảo Tát Nguyên Nương quay vào xe.
"Được." Tát Nguyên Nương bảo bà tử đưa cho ta năm trăm lượng ngân phiếu, "Tỷ tỷ cầm lấy, sau này có khó khăn gì thì cứ đến tìm chúng ta."
Bà tử đưa ngân phiếu nhưng không cầm chắc, làm rơi xuống đất.
"Có lòng rồi." Ta nhặt ngân phiếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-tinh-tu/207974/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.