“Điều kiện gì?”
“Cậu đang nói gì vậy?” Khôi Kình nở nụ cười cực kỳ hoà nhã và giơ tay ra hiệu: “Ngồi đi, cậu bé.”
“Mắc ói quá.
Tôi hỏi điều kiện thả anh ấy là gì.”
“Cậu bé sao xù hết cả gai thế kia.
‘Thả anh ấy’ là thế nào? Ta và cậu ta là đứng cùng chiến tuyến.”
“Nơi đây chính là nhà cậu ta, cậu còn bảo cậu ta đi đâu?” Khôi Kình nhìn y với ánh mắt gian trá: “Này, không cần phải thù hằn như vậy, ta chỉ muốn tâm sự với cậu thôi mà.”
“Được thôi.” Vương Giác trừng mắt: “Tôi cũng muốn tâm sự với ông đây.”
“Ta hiểu rõ nhất những đứa trẻ ta tự tay nuôi lớn.” Khôi Kình than thở: “Ta cũng đau lòng thay cho cậu, cớ gì cậu phải lo lắng an nguy của một kẻ lợi dụng mình như vậy? Những người đã phản bội cậu còn chưa đủ nhiều sao?”
À tới nữa rồi đây.
“Ừm.” Vương Giác trơ mặt trả lời: “Thì có sao, tôi cam lòng.”
“Lại mạnh miệng rồi.” Khôi Kình bày vẻ thấu hiểu sự đời: “Nếu cậu không chịu mở lòng, thế hôm nay ta kể với cậu về sự nghiệp của mình trước vậy.”
“Được thôi.” Vương Giác mỉm cười: “Tâm sự sự nghiệp của ông đi.”
Tốt thôi, để mị lực của sinh viên khối xã hội cứu rỗi tam quan méo mó của ông nè.
“Ta biết cậu hận ta, trách ta vì sự vụ của cha mẹ cậu.” Khôi Kình thong thả nói: “Nhưng cậu nên có tầm nhìn xa một chút, ta làm thế đều là vì cậu cả — những đứa trẻ như cậu chưa bị ô uế, nếu để muộn hơn sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-treo-linh-hon/1102112/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.