“Khi bạn dùng ngôn ngữ, ngôn ngữ cũng đang nói về bạn.”— BÚT KÝ DO LÝ VI NGOÁY RA TRONG MÔN TRIẾT HỌC TỰ CHỌN THỜI ĐẠI HỌC–
– Một năm sau –
Phòng khám chuyên khoa Ngoại thần kinh.
“Dường như anh thay đổi rồi.” Người cất lời là Hồng Biệt, điều hành viên sát thủ của Lý Vi.
“Thế à?” Lý Vi ngồi trong ghế xoay, dừng bút rồi giương mắt nhìn cô, “Thay đổi thế nào?”
“Tôi không nói rõ được, đây là trực giác của phụ nữ.” Cô gái lười nhác nhíu mày, “Tôi trông tâm trạng anh gần đây có vẻ khá tốt nhỉ.”
“Được Hồng Biệt săn sóc, tâm tình tôi có xấu bao giờ.” Lý Vi mỉm cười đầy phong thái.
“Chắc tôi tin.” Hồng Biệt cười mắng, “Đúng rồi, hôm nay tôi tới đây để nhắn là lão đại nói anh có công, muốn cho anh một kỳ nghỉ phép năm, tiện thể giải quyết một số việc bên ngoài.”
“Đã bao lâu rồi tôi không công tác bên ngoài.
Vụ án cần cô phải tự mình đến đây ắt khó nhằn lắm à?”
“Không phải.
Là 275 mộng mị ban ngày, đi dây dưa với con gái của mục tiêu.
Chưa hết, cậu ta còn đòi rửa tay gác kiếm, nên cần anh đi xử lý.”
“275? Cần đến tôi đi cơ à?” Lý Vi híp mắt, cố nhớ lại dáng vẻ của 275.
Mấy kẻ thực lực kém thì chỉ có đánh số thôi.
“Tôi cũng hỏi vậy.” Hồng Biệt nghiêng người về trước kèm một biểu cảm phong phú, “Ông ta bảo tất cả chỉ mới bắt đầu thôi, à nói với một gương mặt thối bẩn nữa nhé.”
“Được, tôi hiểu rồi.” Lý Vi trả lại sổ bệnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-treo-linh-hon/1102167/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.