Buổi sáng tranh tài biện luận cuối cùng cũng đến, mí mắt Đường Chung chợt nhảy liên tục.
Cô Đới cũng đến rất sớm, kéo Doãn Kham ra biện luận thử một lần, nói với anh: “Cứ phát huy như bình thường là được rồi, đừng căng thẳng quá.”
“Vâng.” Doãn Kham đáp lại, chỉ vào Đường Chung đang đứng cạnh cửa sổ ngó nghiêng, “Phiền cô trông cậu ấy giúp em.”
Chín giờ sáng, cuộc thi bắt đầu.
Cuộc tranh luận kéo dài bao nhiêu lâu, Đường Chung ngồi ngẩn ra bấy nhiêu lâu. Ngoại trừ đến lượt Doãn Kham lên sân, cậu tập trung chú ý được chừng mười phút, thời gian còn lại ánh mắt đều mất tiêu cự, theo bản năng duy trì tư thế ngồi thẳng lưng.
Cô Đới không để ý lắm tới lời bàn giao “trông nom” của Doãn Kham, thấy Đường Chung khác thường còn tưởng cậu đang căng thẳng thay Doãn Kham, giữa lúc nghỉ ngơi còn ra ngoài mua ly cafe nóng đưa cho cậu: “Ban nãy bạn Doãn Kham phát huy tốt lắm, tốc độ nói lẫn tâm lý đều có thể nói là hoàn mỹ, cô thấy ban chấm điểm cũng rất hài lòng, giật được giải là chuyện sớm muộn thôi.”
Đường Chung kinh ngạc, biết là cô đang hiểu nhầm ý mình thì cũng không giải thích, cong môi cười: “Vâng, anh ấy giỏi như vậy, nhất định có thể giật giải.”
Dựa theo quy định của buổi thi đấu, Doãn Kham ở phía sau sân khấu vẫn phải đợi soát điểm xong mới bắt đầu tuyên bố kết quả.
Bởi vì chuẩn bị đầy đủ trước khi đi thi, lên sân cũng phát huy rất tốt, cho nên anh giật giải nhất đúng như cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-trung/1244715/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.