Leapman vẫn chưa ngủ khi chuông điện thoại của ông ta đổ. Nhưng dù sao thì ông ta cũng chẳng mấy khi ngủ, dù ông ta biết rằng chỉ có một người có thể gọi cho ông ta vào cái giờ ấy.
Ông ta cầm điện thoại lên, và nói: “Xin chào ngài chủ tịch”, như thể ông ta đang ngồi ở bàn làm việc trong văn phòng của mình.
“Krantz đã biết bức tranh đang ở đâu”
“Ở đâu vậy?”, Leapman hỏi.
“Ở Bucharest, nhưng đang trên đường tới Heathrow”.
Leapman muốn nói Tôi đã nói rồi mà, nhưng ông ta cưỡng lại được, “Khi nào thì máy bay hạ cánh?”.
“Ngay sau 4 giờ, giờ London”.
“Tôi sẽ cử người chờ sẵn để lấy bức tranh”.
“Và phải đưa lên chuyến bay đầu tiên tới New York”.
“Vậy Petrescu đâu?”, Leapman hỏi.
“Không biết”, Fenston nói, “nhưng Krantz đang chờ cô ta ở sân bay. Vì vậy đừng hy vọng cô ta sẽ đi trên cùng chuyến bay đó”.
Leapman nghe thấy tiếng dập máy. Fenston không bao giờ nói lời tạm biệt. Ông ta ra khỏi giường, cầm cuốn sổ ghi số điện thoại lên và rê ngón tay cho đến khi ông ta nhìn thấy cái tên viết tắt Ps. Ông ta nhìn đồng hồ và quay số văn phòng của bà ta. “Ruth Parish đây”.
“Xin chào bà Parish. Karl Leapman đây”.
“Xin chào ông Leapman”, Ruth đáp lại bằng một giọng dè chừng.
“Chúng tôi đã tìm thấy bức tranh”.
“Các ông đã lấy lại được bức Van Gogh rồi à?”, Ruth hỏi.
“Không, chưa, nhưng đó là lý do tôi gọi cho bà.
“Tôi có thể giúp được gì?”
“Nó đang trên đường từ Bucharest tới, sẽ hạ cánh ngay trước cửa văn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-tuong-sai-lam/2651413/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.