Sáng sớm hôm nay, tất cả mưu sĩ và thị vệ trong vương phủ đều nhận ra rằng tâm trạng của điện hạ dường như đặc biệt tốt.
Vào cung, mãi đến khi bóng dáng Mộ Dung Viêm khuất khỏi tầm mắt, tiểu thái giám dẫn đường mới dám lén lút thầm nghĩ trong lòng: "Mặt trời hôm nay mọc đằng tây rồi chăng? Sao vị sát thần này lại dễ nói chuyện như vậy?" Trong Hiển Nhân Điện, một phụ nhân khoảng ba mươi tuổi, dáng người tròn trịa, đang nhẹ nhàng ru hát trong lúc ôm một đứa trẻ quấn tã trong lòng. Nghe thấy bên ngoài có tiếng "Tham kiến điện hạ" vang lên từng đợt, nàng giật bắn người, vội vàng đặt đứa trẻ trở lại trong nôi, chính mình quỳ xuống bên cạnh, đến đầu cũng không dám ngẩng. Vừa bước vào cửa, Mộ Dung Viêm đã ngửi thấy một mùi tanh ngai ngái của sữa, lông mày hắn nhíu lại, dừng lại cách đó vài bước, lạnh nhạt quét mắt nhìn về phía giường. Tên nội thị đi theo lập tức hiểu ý, cúi người tiến lên bẩm báo: "Bẩm điện hạ, hôm qua lão thái giám áo xám kia vừa rời đi, nô tài liền lập tức cho vây kín am đường. Đứa trẻ này đã được đưa vào cung từ đêm qua. Vì sợ nó khóc quấy ảnh hưởng đến đại sự của điện hạ, nô tài đã cho tìm một nhũ mẫu từ bên ngoài vào. Điện hạ cứ yên tâm, nô tài đã tra xét kỹ lưỡng, người này xuất thân trong sạch, đáng tin cậy." Mộ Dung Viêm khẽ gật đầu, ánh mắt mới thoáng lộ ra một tia hài lòng. Hắn đối với trẻ con không hề có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-vua-kho-nhan-cuu-nguyet-luu-hoa/2292600/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.