Bánh xe lăn chậm rãi trên con đường lát đá xanh. Cơn mưa đêm qua để lại những vũng nước lớn nhỏ, bánh xe ngựa lăn qua tạo nên âm thanh kẽo kẹt vang vọng.
Lúc này trời đã tối, trên đường không còn nhiều người qua lại. Tuy nhiên, từ xa nhìn thấy đoàn xe của Thái thú, ai nấy đều vội tránh sang hai bên nhường đường. Nhờ vậy, Ngu Văn Tuấn thuận lợi trở về phủ nha mà không gặp trở ngại nào.
Cũng vì trên phố vắng vẻ, nên không ai thắc mắc vì sao đường đường là một Thái thú lại đi vào phủ từ cửa hông. Khi thấy bức tường viện hiện ra trước mắt, sắc mặt Ngu Văn Tuấn càng thêm nghiêm nghị. Ông ghìm cương dừng ngựa trước cổng hông, kín đáo quan sát con đường phía sau. Chờ chiếc xe ngựa ở giữa đoàn xe đi vào trong phủ, ông mới chậm rãi xuống ngựa, bước vào trong.
Cuối cùng cũng về đến nhà, nhiều người trong đoàn xe thầm thở phào nhẹ nhõm. Ngu Văn Tuấn vận trường bào tay rộng, hai tay chắp sau lưng, mỗi bước đi đều khoan thai mà tao nhã, mang phong thái danh sĩ đầy vẻ trí thức. Thế nhưng, khi bước đến cạnh xe ngựa, nhân lúc đi chậm lại, ông hạ thấp giọng nói với người bên trong:
“Đã đến nơi rồi, thật uất ức cho công tử.”
Rèm xe vẫn lặng im không động tĩnh, đến mức khiến người ta nghi ngờ bên trong có người hay không. Một lát sau, mới có một giọng nói lạnh nhạt vang lên:
“Ngu Thái thú khách sáo rồi. Về sau còn nhiều chuyện phiền toái, không cần phải khách khí như vậy.”
Giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-vua-kho-nhan-cuu-nguyet-luu-hoa/2293227/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.