Tiểu Thất thấy Đại Bạch phun cơm ra, đồng tình nói: “Hắn thật đáng thương. Không những không ăn cơm, lại còn không biết ăn cơm!”
Tiểu Đào gật đầu, thực thảm!
Trong mắt Đại Bạch tinh quang chớp lóe, lập tức cúi đầu tiếp tục ăn, ăn ăn ăn!
Đại Bạch quả nhiên là cực đói, hắn ăn sạch cơm còn dư lại của hai người, mặc dù động tác có chút khó xem, nhưng chén rồi liếm sáng láng, thập phần tốt!
Tiểu Thất nhìn hắn liếm tất cả chén đặc biệt sạch sẽ, cảm khái nói: “Ngươi đây là đã ăn bao nhiêu khổ a! Vốn dĩ lúc ở nhà, ngươi cũng sẽ không như vậy.”
Có điều lại nghĩ, lời nói phức tạp như thế, Đại Bạch nhất định nghe không hiểu, đây là nhất định a, ngươi xem hắn, lúc này không phải ngây ngốc nhìn mình le lưỡi cười sao!
Lúc là Đại Bạch, hắn le lưỡi cười thì thật đáng yêu, nhưng bây giờ, cứ có chút kỳ quái. Có điều, Tiểu Thất cảm thấy, chỉ cần Đại Bạch thật tốt, những thứ này đều có thể vượt qua. Có lẽ có một ngày, Đại Bạch sẽ được nàng bồi dưỡng thành một con chó cái gì cũng biết đây!
Nên biết, lúc hắn vừa tới bên người nàng, cũng là cái gì cũng không biết a, chính mình mang theo hắn chạy quanh sân, hắn cũng từ từ quen thuộc, mặc dù hắn là cái dạng này hơi có chút lạ, nhưng là, coi như bắt đầu lại từ đầu, tiểu Bạch đến Đại Bạch nàng đã làm rất tốt, Đại Bạch đến Đại Bạch thành tinh, nàng cũng sẽ làm rất tốt.
“Trịnh Tĩnh Hảo, ngươi có thể!” Tiểu Thất động
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ang-ang-phu-quan-la-trung-khuyen/1530392/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.