Cả bốn người ngồi nói chuyện với nhau cho đến khi tiểu uyển xin phép lên phòng nghỉ một chút bởi tối qua cô vui quá nên không có ngủ- cô giải thích. ở phòng khách giờ ngoài đám người làm chỉ còn lại ba người.
- cảm ơn hai người đã chăm sóc tiểu uyển giúp tôi- ông cô cảm kích
- ông nói gì vậy? chúng ta chẳng phải là người một nhà sao- ông anh phản ứng trước sự khách khí của ông cô?
- Đúng rồi, chúng ta là người nhà- ông cô cười vui sướng. là người nhà mà- ông cô lập lại. giờ tiểu uyển của ông đã có thêm gia đình mới.
- Ngọc bảo à, cảm ơn cháu- ông anh không cười nữa mà xúc động nói
- Sao ông lại cảm ơn cháu?- anh ngạc nhiên
- Cảm ơn cháu đã làm chồng của tiểu uyển- ông cô nói
- Là chúng tôi có phúc mới lấy được tiểu uyển chứ- ông anh nói rồi quay sang liếc anh ra hiệu
- Dạ đúng vậy. cô ấy rất xinh đẹp, tốt bụng, cô ấy rất quan tâm cháu đấy ạ- anh phụ họa theo ông.
- ở với nó lâu chắc cháu cũng biết hiếm khi nó ngủ được vì luôn gặp phải ác mộng khiến đêm nào nó cũng khóc giờ thấy nó có thể mỉm cười như vậy ta thật sự biết ơn cháu
- dạ … không có gì ạ- anh lúng túng vì anh đâu có biết cô khó ngủ và hay gặp ác mộng đâu chứ. có lẽ anh đã quá vô tâm rồi- anh tự trách mình
- khi nó 5 tuổi, chính mắt nó thấy ba mẹ và anh trai qua đời nên nó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-a-em-ich-ki-yeu-anh-co-duoc-khong/92247/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.