Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27
Chương sau
Núi nhỏ, suối quanh co, nhà trúc. Một chén thuốc được đưa đến trước mắt. "Uống thuốc." Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn Lương Phượng mặc một thân y phục giản dị ở trước mắt, nhíu mày: "Ta thấy khá hơn rồi." Lương Phượng mặt không đổi sắc: "Uống thuốc." Tiêu Dương bỗng nhiên cười hì hì: "Ngươi đút ta đi." Lương Phượng: "Được." Nói xong bắt lấy cằm Tiêu Dương, dốc thẳng thuốc xuống. Tiêu Dương: "Ặc... khụ khụ khụ... khụ... Ngươi! Ngươi cố ý phải không?!" Lương Phượng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi nói muốn ta đút." Tiêu Dương: "Ngươi không hiểu sao ý ta là.... Ầy, quên đi quên đi, coi như ta chưa nói gì." Hắn thật sự là ăn no rửng mỡ, mới có thể theo thói quen tuỳ tiện chọc ghẹo mỹ nhân. Nhưng người đứng trước mắt này cho dù dung mạo có kinh vi thiên nhân đến đâu, e rằng cũng chỉ là một tảng đá cứng ngắc trong thâm sơn, khó hiểu được phong tình. —— *Kinh vi thiên nhân: Chỉ đối tượng thuộc một trong hai dạng sau: 1. Nữ tử có dung mạo đẹp đến sững sờ, kiểu chỉ có tiên trên trời mới có được, cùng loại với "Chim sa cá lặn, hoa thẹn nguyệt nhường" 2. Kĩ thuật/ thủ nghệ của người nào đó rất đáng tán dương, cùng loại với "Xảo đoạt thiên công" [ý là khéo léo vô cùng] [Mình tóm lược từ baidu]. Trong đây chắc ý nói bé thụ đẹp động lòng người nhưng không hiểu phong tình chăng. Đã bảo là đoản văn mà (ღ˘⌣˘ღ)
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27
Chương sau