Tiêu Dương mỗi ngày đơ như khúc gỗ để Lương Phượng cột tóc cho mình.
Lương Phượng thủ pháp thô bạo, quào rụng một đống tóc của hắn.
Tiêu Dương giận mà không dám nói gì, chỉ có thể nắm lấy mớ tóc rụng xuống mà đau lòng không thôi.
Lương Phượng muốn theo hắn không rời, hắn cũng không ý kiến gì.
Đối với một người lạ chủ động dán vào như vậy, hắn còn nghi ngờ đối phương có ý đồ bất lương đánh cắp quân cơ, giờ Lương Phượng theo bên người bảo hộ, Tiêu Dương đỡ mất công giám thị.
Trái lại đám người trong quân sau khi chứng kiến được võ công của Lương Phượng, bội phục vô cùng.
Đều cho y là cao thủ hộ vệ vương gia mời từ đâu tới.
Gặp mặt liền chào "Lương đại nhân".
Tiêu Dương ngu mặt, chẳng buồn nói gì nữa.
Nếu như không có gì đặc biệt, hắn quả thực không muốn để ý đến Lương Phượng.
Nhưng một người sống sờ sờ cả ngày lẫn đêm bám lấy ngươi như vậy, cho dù muốn không để ý tới, cũng không thể thực sự không nói không rằng được.
Ban đêm, bên cạnh đống lửa.
Tiêu Dương tĩnh tâm, muốn nói ra một sự thực với người bên cạnh: "Thực ra ta chỉ thích nữ nhân."
Đối với nam sắc hắn chỉ là đùa giỡn phóng túng và dừng ở giai đoạn sờ mó linh tinh thôi.
Lương Phượng có chút ngây ngẩn: "......"
Vẻ mặt Tiêu Dương vẫn hết sức chân thành: "Thân thể nam nhân cứng rắn, ngực cũng cứng ngắc, tuyệt đối không thoải mái. Cho nên đời này ta không thể tiếp nhận được ngươi đâu, ngươi buông xuống đi."
Lương Phượng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-anh-anh-bao-bao-tam-ly-kho/2561099/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.