Văn Dục Phong không thích động vật, đặc biệt là những loài động vật nhỏ giống như không cẩn thận dùng lực lớn là có thể bóp ch3t.
Nhìn cái cổ mảnh khảnh lẫn móng vuốt của mèo con, Văn Dục Phong chỉ cảm thấy cuộc sống của bản thân sau này đều bịt kín một tầng dày đặc âm u.
Nhưng dưới ánh nhìn tha thiết của cô gái nhỏ, ngoại trừ gật đầu ra, cậu tựa như cũng không có lựa chọn thứ hai.
Vừa thấy Văn Dục Phong gật đầu đồng ý, đôi mắt Tần Tình liền sáng.
Cô kiềm chế hưng phấn vươn tay kéo cái hộp nhỏ, theo động tác kéo, thân thể mèo nhỏ bên trong càng run lên nhè nhẹ vì sợ hãi.
Sắc lông thuần trắng không nhiễm màu hơi run lên.
Cặp mắt đen láy ướt át, càng gắt gao nhìn chằm chằm hai người.
Ánh mắt Văn Dục Phong chợt loé.
...Ánh mắt nhỏ uỷ khuất này, cùng cô gái nhỏ vào thời điểm nào đó cũng rất giống.
Còn chưa nhặt về, đã trước sau nhìn ra dấu hiệu vật giống chủ sao.
Tầm mắt Văn Dục Phong không khỏi nhìn về phía cô gái nhỏ phía trước mình.
“Meow...”
Cô gái nhỏ lại đang không nhìn cậu, lại đang học tiếng mèo kêu, thanh âm mềm mại xoa dịu mèo con đang sợ hãi.
Nghe được âm thanh này ánh mắt Văn Dục Phong hơi trầm.
Cánh tay cậu đang rũ bên hông buông thõng xuống, sau đó gắt gao nắm chặt.
Lúc này Tần Tình vừa quay lại: “Có phải chúng ta nên mang nó về tắm rửa không?”
Lời vẫn còn chưa nói xong, Tần Tình đã phát hiện thần sắc của nam sinh phía sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-ay-cuong-nhiet-nhu-vay/492848/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.