Cúp điện thoại, Túc Nghệ hỏi: "Sao thế?"
"Liên hoan." Chử Ưng đáp, "Bọn ngày trước em từng gặp rồi đấy."
Túc Nghệ vội đứng lên: "Thế em phải đi trang điểm đã."
Chử Ưng giữ eo cô lại: "Có gì mà phải trang điểm."
"Gặp bạn của anh, em phải trang điểm chút chứ." Bỗng sực nhớ ra, Túc Nghệ hỏi, "Lần trước gặp các anh ở nhà hàng, em có trang điểm không?"
Chử Ưng mỉm cười nhẹ nhàng: "Có."
Trang điểm, quần soóc ngắn và áo phông trắng bó sát người, trông nổi bần bật như nữ đại ca vẫy tay một cái có cả lũ đàn em đi theo vậy.
"Thế thì tốt." Cô thở phào.
"Đừng trang điểm nữa." Chử Ưng vẫn tiếp tục giữ người cô, "Giờ vẫn đẹp."
Túc Nghệ lắc đầu, nếu sớm biết hôm nay sẽ chạm trán Dương Nhược Lâm thì cô đã nhất định không tẩy trang.
Nghĩ lại đến giờ vẫn còn cay!
Cô ngồi xuống sô pha, đánh một lớp trang điểm nhạt, xõa tóc ra, hỏi người đàn ông đang đọc tài liệu: "Trông có được không?"
Chử Ưng: "Đẹp lắm."
Túc Nghệ nói: "Anh còn chưa nhìn em!"
Chử Ưng nhịn cười, quay đầu lại, nghiêm túc nhìn mấy phút.
"Thật là đẹp."
Túc Nghệ vừa lòng, cất hết đồ vào lại túi. Nói là trang điểm, thực ra chỉ kẻ mắt, tô son môi nhưng vì da cô vốn dĩ đã trắng nên trông thực sự có cảm giác đã trang điểm tử tế.
Chỗ hẹn khá xa, là một điểm du lịch nhà vườn ở nông thôn, từ chỗ họ đi qua đó phải mất hơn một tiếng đồng hồ, cho nên từ khi các nhân viên khác ở công ty còn chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-ay-la-cua-toi/589162/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.