Trên đường về, bà cụ vẫn liên tục cảm ơn rối rít.
Chử Ưng đi trước đẩy xe, Túc Nghệ đi bên cạnh bà cụ, cô bảo: "Bà không cần cảm ơn cháu, giờ trong nước áp dụng chế độ giáo dục bắt buộc, vốn không cần phải đóng học phí."
"Tôi biết," bà cụ thở dài, "nhưng họ nói tôi không có hộ khẩu địa phương gì gì đó, tôi nghe chẳng hiểu, nói tới nói lui, tóm lại là không cho cháu tôi đi học."
Đứa cháu nhà bà cụ trông gầy còm hơn những đứa trẻ cùng tuổi, nhìn thấy họ về thì thỏ thẻ gọi một tiếng chào anh chào chị rồi chạy lại chỗ bà: "Bà ơi, mai để cháu đẩy xe đi bán cho, cháu đẩy được đấy."
Bà cụ là một bề trên tốt, đứa trẻ cũng là một người cháu hiếu thuận, một già một trẻ trở thành chỗ dựa của nhau.
Túc Nghệ không nói thêm gì, chào tạm biệt rồi ra về.
Cô ghi nhớ địa chỉ căn nhà, Chử Ưng đi ra gọi: "Về đi."
**
Vào xe, Túc Nghệ bật dàn âm thanh trong xe lên.
Cô phát hiện ra Chử Ưng không thích nghe nhạc lúc lái xe, cũng chưa từng thấy anh bấm còi, thói quen lái xe tốt đến lạ.
Cô kể lại chuyện của bà cụ cho Ngô Tuyết nghe rồi gửi địa chỉ cho chị ấy.
Túc Nghệ nương nương: "Với cả lúc trời lạnh, nhớ giúp em mua chăn bông với chút đồ ăn tới nhé."
Ngô Tuyết: "Cứ đưa thẳng tiền mặt không phải là xong à, gì mà phiền phức thế?"
Túc Nghệ nương nương: "Không được. Cho đồ."
Ngô Tuyết: "Biết rồi, cô đã nghĩ xong chốc về giải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-ay-la-cua-toi/627154/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.