Uống thuốc xong, hai người trở về khách sạn.
Túc Nghệ chóng mặt nằm xuống giường, ôm một bên cánh tay của Chử Ưng, cọ cọ trong vô thức rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Chử Ưng để cho cô ôm mình, tay còn lại cố gắng kéo màn hình đọc tài liệu kế hoạch vừa được gửi tới.
Mới đọc được vài dòng thì chuông báo mặc định của điện thoại vang lên, màn hình hiển thị một dòng thông báo.
[Chử phu nhân: cuộc gọi video]
Người nằm bên có vẻ là cảm nhận được gì đó, cọ cọ mặt vào cánh tay anh mấy cái nhưng không hề có dấu hiệu gì là sắp tỉnh.
Chử Ưng nhấn từ chối.
Chử phu nhân: "Con đang đâu vậy? Nhận điện đi."
Chử Ưng phân vân một lúc cũng không nghĩ ra tại sao mẹ mình lại có trong danh sách bạn bè trên Weixin, trước khi quen Túc Nghệ, anh cơ bản chỉ dùng phần mềm chat nội bộ của công ty và tin nhắn điện thoại.
Chử Ưng: "Ở Thượng Hải, không tiện."
Chử phu nhân: "Có gì mà không tiện, đang họp hay đang lái xe à?"
Chử Ưng: "Không ạ."
Đối phương nhanh chóng gửi lại yêu cầu gọi video, Chử Ưng vẫn tiếp tục từ chối.
Chử phu nhân gửi một nhãn dán tới hình một người phụ nữ chu mỏ khóc thút thít như mưa, hình như là ảnh cắt từ một phim truyền hình nào đó.
Mà người phụ nữ đang khóc ấy hiện tại chính là người đang nằm ngủ bên cạnh anh.
Anh ấn giữ tấm hình, chưa kịp lưu thì hình đã biến mất.
[Tin nhắn đã bị rút về]
Chử Ưng: "?"
Chử phu nhân: "Đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-ay-la-cua-toi/627233/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.