Chap 7.
ĐH Y Hà Nội.
Tôi đã thực hiện ước mơ của mình trở thành một bác sĩ, tôi đã biết sống vì bản thân mình.
-Cậu cũng thi không quân hả?
-Ờ.
-Ôi sao mà chúng ta hợp nhau thế nhỉ? Đúng là an hem tốt mà!
Cậu ấy lại ôm lấy cổ tôi, nhìn nụ cười tươi của cậu ấy tôi thấy rất vui nhưng tôi lại không biết mình làm thế này là đúng hay là sai.
-Ơ sao lại thế? Tớ trượt chỉ vì thị lực kém sao? Tin được không?
Tôi chỉ cười.
-Thật không ngờ anh em ta – những kẻ đứng nhất nhì trường lại bị trượt thảm hại vì những lí do vớ vẩn thế này.
Cậu ấy cười cay đắng. Chắc cậu ấy thất vọng lắm. Vì Mai thích những người mặc quân phục mà cậu ấy quyết định thi không quân, mọi người thì đều nghĩ cậu ấy là vì muốn theo ước mơ của ba mình ngày trước mà thi nhưng tôi là người hiểu rõ cậu ấy nhất, tôi biết cậu ấy muốn gì. Còn tôi thì lại vì cậu ấy mà thi không quân, rồi cũng vì cậu ấy mà từ bỏ.
-Dương Việt Linh!
-...
-Dương Việt Linh!
-...
-Dương Việt Linh có thi không?
Và thế là tôi đã trượt.
-Còn cậu, sao đến cậu cũng bị đánh trượt được chứ?
Mặt cậu ấy nhăn nhó đến khổ.
-Khi chúng ta về thế nào mọi người cũng chọc cho coi! ^_^
Giờ cậu ấy học Luật còn tôi học Y, giờ cậu ấy có Mai còn tôi chỉ có một mình. Tôi có cảm thấy hối hận không ư?
Không mất nhiều thời gian để tôi tìm đến lớp học của mình. Hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-ay-la-gay-va-toi-se-la-les/145838/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.