Tống Thanh Uẩn cẩn thận đẩy cửa ra.
Căn phòng yên tĩnh đến mức không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cũng không thấy bóng dáng ai cả nhưng hương hoa lan đậm đặc và đắng chát nhắc hắn rằng Alpha của mình đang ở đây.
Trên giường trống trơn, không có ai.
Mọi thứ trong tầm mắt đều vắng lặng nhưng dưới ánh đèn hắt từ ngoài cửa có thể thấy những vệt nước kéo dài đến bên cửa sổ.
Tống Thanh Uẩn bước chậm rãi theo dấu nước và mùi hương lan nồng đậm nhất.
Khi vòng qua cuối giường đến lối nhỏ giữa giường và cửa sổ, hắn khựng lại.
Hắn vừa khóa cửa từ bên trong nên giờ đây chỉ có ánh sáng yếu ớt từ đèn đường ngoài phố len lỏi vào, miễn cưỡng giúp hắn nhìn rõ cảnh tượng trong phòng....
Một chàng trai cao hơn mét tám, thu mình vào góc chật hẹp bên cạnh giường.
Trên người cậu chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, mái tóc ướt sũng bết vào trán, những giọt nước vẫn còn rơi tí tách từ đuôi tóc.
Ngoài cửa sổ, sấm sét rền vang, hắn thấy nhóc con co rúm lại, khẽ run rẩy.
"Sơ Sơ."
Giọng của người đàn ông khàn đặc, nhẹ nhàng gọi tên cậu.
Chàng trai trong góc giật mình.
Cậu lúng túng ngẩng đầu lên, hai tay siết chặt lấy mép chăn:
"Anh...? Em xin lỗi, hình như em làm bẩn chăn của anh rồi. Em không cố ý đâu."
Nói xong, cậu mới nhận ra cả người Tống Thanh Uẩn cũng ướt sũng, cậu sững sờ:
"Anh bị ướt hết rồi? Là lại có sinh viên mất tích nên anh đến hỗ trợ sao? Thảo nào em về muộn như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-ay-muon-guong-vo-lai-lanh/2695690/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.