Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhớ đọc truyện trên Truyen88.net để ủng hộ dịch giả.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
/ LLA / LLA ???Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một bóng người trong góc đi ra, lấy điện thoại di động ra bấm máy.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
- Nhiều người tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy anh.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không phải là anh ta không nên tới sao? Ôn Niệm Nam ở đây mà còn dám tới, không sợ ngày hôm mai có tin tức trên Weibo sao?"Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cố Ngôn Sanh dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn người đang nói chuyện bên cạnh, một vài người đột nhiên tái mặt, lùi lại một bước rồi ngậm miệng lại.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiêu Kỳ Hạo bị Tần Tề Bách gọi đi lấy đồ ăn, anh ta đang chọn món ăn yêu thích của mình, nhưng khi anh quay người rời đi, có người chạy đụng vào anh.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tần Tề Bách cau mày nhìn lại, rồi sửng sốt khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người kia, rồi mới xoay người rời đi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tôi không đụng vào anh, là anh cố ý.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đột nhiên hắn lại gần cầm tay Tiêu Kỳ Hạo, mỉm cười nói: “Anh ơi, anh tên gì?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mọi người xung quanh chú ý và nhìn sang đây.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Không đẩy được đúng không? Tôi đã học được huấn luyện. Cậu nói cho tôi biết tên của mình và tôi sẽ buông tay."Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Tiểu thiếu gia ..."Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng Cố Lâm không buông tay ra nên Tiêu Kỳ Hạo không thể thoát ra được. Tần Tề Bách thấy rằng hai người này đang cố tình không buông.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh thích thiếu gia của anh sao?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“ Anh à, chúng ta cùng là một loại người, ánh mắt của anh nói cho tôi biết anh là người xấu, tại sao lại muốn giả vờ là một người tốt?. ""Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này Cố Lâm mới buông tay ra, Tiêu Kỳ Hạo mới thoát ra được.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Tôi?"Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cố Lâm thấy Ôn Niệm Nam cách đấy không xa cũng đang nhìn đến, liền cười khéo léo: "A, tôi ư, tôi họ Cố, là người nhà họ Cố."Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
" Họ Cố? Con trai của Cố Ngôn Sanh? "Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tần Tề Bách nghe xong liền tức giận, lạnh lùng nói: “Cố Ngôn Sanh không có em trai, anh là đồ giả mạo từ chỗ nào tới?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Những người xung quanh không thể tin được nhìn Cố Lâm.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cố Lâm nhìn Ôn Niệm Nam ở đằng xa khi nghe tiếng thảo luận, anh ta đột nhiên mỉm cười, đi về phía trước vài bước vẫy tay với người ngồi trên ghế sofa.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Cố Lâm! Im đi!"Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Quý Lâm ngẩng mặt lên, ánh mắt tối sầm lại, nhưng khóe miệng vẫn mang theo ý cười: "A .. đau quá anh ơi. Em mới nói có hai câu thôi mà, đừng tức giận. ”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cố Ngôn Sanh biết rằng Cố Lâm là một người luôn lo sợ rằng thế giới sẽ không còn hỗn loạn, anh ta đã tìm ra rất nhiều thủ đoạn khiến người ta rợn tóc gáy ở Cố trang viên trong những năm qua.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tại sao tất cả đều ở đây?” Tưởng tổng và Tưởng phu nhân bước xuống và nhìn thấy Cố Lâm liền sững sờ sau đó mới thản nhiên lấy lại bình tĩnh.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cố Ngôn Sanh đứng đó và nhìn thẳng vào Ôn Niệm Nam, không lên tiếng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cố Lâm chú ý tới ánh mắt Ôn Niêm Nam nhìn tới mình, nhẹ nhàng cười với Ôn Niệm Nam, coi như là hắn duy nhất trong mắt mình, Ôn Niệm Nam sững sờ.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cố Ngôn Sanh kéo Cố Lâm rời khỏi bàn tiệc bước ra cửa, Cố Lâm bĩu môi như kiểu còn chơi đùa chưa đủ.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiểu Lý lái xe và cả hai lên xe, thái độ của Cố Lâm thay đổi ngay lập tức khi cánh cửa đóng lại.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Cố Lâm, đừng có ý định gì với Ôn Niệm Nam."Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Tôi nghe nói Nguyên Phong thường đến một bệnh viện ở nước N. Mỗi lần quay về đều cười ngây ngô cả buổi. Tôi đoán vậy anh ta đang kim ốc tàng kiều. Anh có muốn tôi điều tra giúp không. "Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Xe lái đến Cố trang viên thì dừng, Cố Lâm ra khỏi xe, xe liền phóng đi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tần tổng, chúng tôi đã tìm được nơi giam giữ Thẩm tiên sinh.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cố Lâm tính tình nghịch ngợm, e rằng thiên hạ sẽ không hỗn loạn, Chu Nguyên Phong cũng sợ anh ta, bởi vì Cố Lâm là quá nhạy cảm với những thay đổi cảm xúc, điều này tương đương với việc đọc suy nghĩ của người khác.(houhou)Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đường Luân Hiên sắp xuất hiện!Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Điều gì đã xảy ra khi Chu Nguyên Phong trở về nước? Anh ta sẽ giúp Đường Sóc sao?Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
----Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.