Ngay cả mấy học tỷ và học trưởng năm hai đang nói chuyện cũng bị quấy nhiễu, cả đám quay đầu nhìn qua.
“……”
Sắc mặt Ngô Hoằng Bác tối sầm, vội vàng bá cổ người kia rồi kéo xuống, đồng thời quay đầu lại, vẫy tay tạ lỗi với mọi người.
“Xin lỗi xin lỗi, chó nhà tôi không trói chặt, khiến mọi người sợ hãi rồi.”
Nói xong, cậu ta vội vả đặt tờ danh sách xuống, kéo người kia đi đến một chỗ ít người.
“…… Tên khốn Ngô Hoằng Bác!”
Nam sinh bị ôm cổ cuối cùng cũng được thả ra, nghẹn đỏ mặt, cả trán đều đầy mồ hôi ——
“Cậu làm cái quái gì thế!”
“Cậu la lớn như vậy làm gì??”
Ngô Hoằng Bác tức giận mắng.
Nam sinh đó xoa cổ, “Không phải vì tôi quá kinh ngạc sao! Cậu vừa mới nói là người trong lòng của Ngạn Thần đấy—— sao Ngạn Thần có thể có người trong lòng?? Toàn bộ đại học A có ai không biết, Ngạn Thần, đầu bảng, học viện máy tính! Người theo đuổi như tre già măng mọc, nếu cậu ấy mà động lòng thì đã bị đám con gái đã chôn rồi —— trong mắt cậu ấy không có nữ giới, chỉ có máy tính!”
“……”
Ngô Hoằng Bác trừng cậu ta một cái, sắc mặt mờ mịt cứng đờ trong chốc lát mới thấp giọng.
——
“Đó là vì cậu ấy chưa đến.”
“Thiệt hay giả thế, địa vị lớn như vậy?”
“Năm trước, lần duy nhất cha Ngạn tham gia tham gia liên hoan của hiệp hộp máy tính đó, cậu còn nhớ chứ?”
“Chắc chắn không thể quên được.” Dường như nam sinh đó nhớ đến việc gì, vô thức nhíu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-ay-rat-dien/1665498/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.