Nhậm Tư Điềm lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng làm việc của đoàn đội.
Bàn máy tính và ghế của cô ta đều bị dọn ra hết, vị trí đó được dọn sạch, dường như chưa từng có ai tồn tại ở đó, không để lại một chút dấu vết.
Sau cuộc họp báo đầy phong ba của khoa học kỹ thuật Thâm Kiệt, phòng làm việc khôi phục lại trạng thái hàng ngày, dường như không có ai chịu ảnh hưởng gì. Nếu nhất định phải nói ra sự khác sau giữa hai giai đoạn, có lẽ cũng chỉ có dưới tiết tấu gấp gáp của thuật toán mới, số lần ăn lẩu liên hoan đã giảm mạnh ——
Ngô Hoằng Bác nhéo “phao bơi” trêи bụng mình, chạy đến trước mặt Thương Ngạn lên án:
“Cha Ngạn, cậu nhìn xem! Tôi đã bị ngược đãi đến mức ốm nhách luôn rồi! Cả một kí lận đấy!”
“……”
Mười ngón tay bay nhanh trêи bàn phím không dừng, nam sinh không thèm nâng khóe mắt, chỉ nhếch khóe môi, cười trào phúng.
“Ai ngược đãi? Tích đức.”
“…………”
Ánh mắt Ngô Hoằng Bác nhìn anh lập tức càng thêm oán hận.
“—— xong!”
Cách hai người không xa, Diệp Thục Thần đẩy bàn máy tính trước mặt mình một cái, dựa theo phản lực (?) , ghế xoay trượt ra phía sau một đoạn.
Cô nàng cười tủm tỉm giương mắt, đón nhận những ánh mắt khác của phòng làm việc ——
“Nhiệm vụ hoàn thành, lúc nào cũng có thể tuyên bố.”
Ngô Hoằng Bác hồi thần cực nhanh, đôi mắt sáng lên, xẹt qua một tia giảo hoạt hoàn toàn không hợp với bề ngoài, cậu ta nhìn Thương Ngạn và cười.
“Cha Ngạn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-ay-rat-dien/1665521/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.