Trong phòng trải thảm nên khi ngã xuống đất cũng không hề đau.
Nhưng vẫn phát ra một tiếng trầm đục: “Rầm.”
Cửa phòng lập tức bị người đẩy ra.
Ngoài Mạc Đình Kiên còn có ai có thể tùy tiện đẩy cửa phòng ngủ chính ra chứ.
Hạ Diệp Chi không quay đầu lại, vẫn nằm rạp trên mặt đất.
Tiếng bước chân nặng nề càng ngày càng gần.
Hạ Diệp Chi đột nhiên hét lên: “Ra ngoài.”
Tiếng bước chân dừng lại một chút, nhưng lại nhanh chóng vang lên, đồng thời càng ngày càng gần.
Lúc này, lo lắng và bất an trong lòng Hạ Diệp Chi bỗng chốc bùng nổ.
“Em bảo anh ra ngoài, anh không nghe thấy sao? Đừng lại đây nữa!”
Mạc Đình Kiên đi đến trước mặt cô ngồi xuống, không nói một lời đưa tay ôm lấy cô.
“Anh buông tay ra.” Hạ Diệp Chi lạnh lùng hất tay anh ra.
Sắc mặt Mạc Đình Kiên vẫn bình thường, tiếp tục đưa tay ôm lấy cô.
Hạ Diệp Chi càng phản ứng kịch liệt hơn.
Cô dùng sức đẩy Mạc Đình Kiên ra: “Em bảo anh ra ngoài, anh đừng chạm vào em. Em bảo anh ra ngoài.”
Bởi vì quá kích động, nên giọng nói của cô hơi the thé.
Hạ Diệp Chi cũng giật mình vì giọng nói của mình.
Cô ngồi yên trên mặt đất, chỉ về phía cửa, giọng điệu bình tĩnh hơn: “Ra ngoài!”
Tất nhiên Mạc Đình Kiên sẽ không ra ngoài.
Anh đưa tay kéo Hạ Diệp Chi vào trong ngực, ôm cô khá chặt.
Hạ Diệp Chi không tránh thoát được.
Hơn nữa bản thân cơ thể của cô đã rất suy yếu, vừa rồi còn giày vò như thế, đã khá mệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-boss-xau-xa-trong-loi-don/1403171/chuong-936.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.