Cả cuốn lịch trống trải
Không ai hẹn đi chơi,
Những ngày rằm trăng tỏ
Ai hẹn thì xin mời
Lúc đó tôi đang nói chuyện với một bé gái cứ nhất quyết cho rằng Bạch Tuyết là người ngu ngốc. “Thậm chí không nhận ra bà dì ghẻ mang táo đến! Quá ngớ ngẩn!”. Con bé đã nói thế. Cả hai chúng tôi đều bật cười.
Rồi ai đó gõ vào vai tôi. Tôi suýt nữa thì tưởng đó là cánh tay công lý, hóa ra là anh chàng Chủ Rừng! Anh ta khoác chiếc áo sặc sỡ như thường lệ, nhưng đã bỏ mũ. Một lọn tóc màu xám lòa xòa trước trán anh chàng. Anh ta có vẻ tức giận và công kích cái gì đó rất khó hiểu bằng giọng nói như ra lệnh. Tôi nhủ thầm chắc anh ta phản đối cách thức chăm sóc mộ của tôi, và phải mất một lúc tôi mới hiểu thật ra anh ta cần tìm một cuốn sách.
- Anh hỏi ngoài quầy tiếp tân ấy, lúc này tôi đang nghỉ trưa. – Tôi mắng luôn.
Gương mặt anh ta đột nhiên căng cứng một cách mất kiểm soát. Rồi anh ta hỏi tôi nghĩ như thế nào nếu đi dạo ngoài nghĩa trang cùng với anh ta.
Cô bé con nhìn anh ta một cách chăm chú.
Bỗng dưng tôi hiểu ra mình đã nhầm lẫn đâu đó và bỏ lỡ một số chi tiết.
Chúng tôi đã đi ăn trưa cùng nhau. Anh ta ăn một lượng thịt hầm đáng kể cùng với củ cải đường và bánh mì. Anh ta còn uống sữa, uống ừng ực ấy, trong khi tôi chỉ làm mỗi một việc là sưởi ấm bằng nụ cười của anh ta. Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-chang-mo-ben/1299651/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.