Tôi không tìm được đôi tất sạch nào, máy bơm thì hỏng đồng nghĩa với việc không có nước nóng, và khi chạy đến cổng nghĩa trang, tôi nhận ra người mình bốc mùi chuồng bò. Có mấy lần khi đi vào tiệm tạp hóa trong làng, tôi quên bẵng mình đang mặc bộ đồ bảo hộ lao động cho đến khi thấy mọi người dạt hẳn ra xa. Có lẽ họ nghi tôi bị đầy bụng, vì thời nay ít người biết được mùi phân bò.
Cô ấy mặc chiếc quần bó màu hoa cà. Cái màu cực kỳ chói với chiếc áo khoác.
- Hình như người anh đầy mùi bò. Anh làm nông trại. – Tôi thông báo với cô trước khi nói lời chào hỏi. – Hai mươi tư con bò sữa, cộng thêm lũ bê hướng sữa.
Lần trước tôi đã không có đủ thời gian để kể tất cả với cô.
- Và vài con cừu nữa. – Tôi nói thêm, rồi nhìn cô, cẩn thận đứng ở phía cuối gió.
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, rồi nụ cười mùa hè dần dần lan tỏa trên gương mặt cô.
- Bê hướng sữa là gì ạ? – Cô hỏi.
Chúng tôi giải quyết vấn đề mùi bằng cách đi bơi. Trên đường đi tôi giải thích với cô bê hướng sữa là nhưng con bò cái con được giữ lại để tạo đàn mới. Tôi thuê một chiếc quần bơi gớm ghiếc màu xanh nước biển, mua một chai sữa tắm nhỏ và kỳ cọ thật kỹ lưỡng trước khi gặp lại cô trên thành hồ. Cô ấy đã búi mái tóc vàng lại, làm tôi nhìn mãi mới nhận ra.
Bộ đồ bơi của cô ấy có màu be, đương nhiên rồi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-chang-mo-ben/1299656/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.