Đã có một sự thay đổi khi cô ấy đến tìm tôi để kể về người bạn đồng nghiệp. Dường như sau chuyến viếng thăm đó, cô ấy đã bắt đầu mở mắt thường xuyên hơn là mở miệng. Hoặc đại loại như thế.
Đúng là cô ấy nói nhiều thật. Tôi không phản đối, xét trên sự yên lặng trong cuộc sống của tôi trước kia. Và tôi thấy phần lớn những điều cô ấy nói đều thú vị, hài hước hoặc dễ thương. Tuy vậy, đôi khi tôi tự hỏi liệu cô ấy có thể trải nghiệm một điều gì đó mà không đồng thời nói luôn miệng về nó hay không. Hình như đó là cách cô ấy tiếp thu những gì mình đang sống, cứ phải nghiền thật nhỏ trước khi nuốt vào, giống mấy ông bà già rụng răng.
Có những người sử dụng máy chụp ảnh theo cách đó, bạn biết đấy. Một lần, khi tôi còn nhỏ, gia đình chúng tôi đi nghỉ ba ngày ở Goteborg cùng với dì Birgitta, em họ của mẹ tôi. Dì ấy chụp ảnh liên tục: vườn bách thảo, bến cảng, hội chợ, những chiếc du thuyền và xe điện. Xem ra dì không thể thưởng thức những gì mình thấy nếu không chụp ảnh chúng. Sau đó, vào mùa đông, khi dì Birgitta đến thăm gia đình tôi, chúng tôi vừa xem album hình vừa trò chuyện về chuyến du lịch, và hóa ra dì không thể nhớ được gì nếu không chụp ảnh, kể cả chuyện về người phục vụ bàn kỳ dị biết vẫy tai. Tôi mường tượng ra dì sẽ khổ tâm tới mức nào nếu một cuộn phim bị hỏng – nó giống như mất toi vài tháng trong cuộc đời dì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-chang-mo-ben/1299682/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.