Phó Quan Nhã về đến nhà, nằm phịch xuống sa lon.
Thể xác không mệt, nhưng tinh thần cô cứ ủ rũ không muốn động, ngay cả cầm điều khiển mở ti vi cũng thấy không có sức.
“Một ngày dài đằng đẵng......” Cô vùi mặt vào gối dựa, thì thầm.
Chuông điện thoại vang vọng trong phòng khách an tĩnh, cô duỗi tay bắt lấy, chữ ‘Alô’ vẫn còn nằm trong điện thoại chưa kịp phát ra, thì đầu bên kia còn nóng vội hơn cô, “... ... Hân Viêm phải không?”
Giọng nói rất nhẹ, rất ngọt, khi hô tên Điền Hân Viêm bởi vì mang theo chút lo lắng nên nghe rất đáng yêu.
“Anh ổn chứ? Em thấy tin tức nói công ty anh xảy ra sự cố......”
Phó Quan Nhã không hiểu gì cả. Tin tức? Sự cố?
Cô bèn bật ti vi lên, mở kênh tin tức.
Mặt Điền Hân Viêm xuất hiện trên ti vi, kèm theo dòng phụ đề, “Đội ngũ công nhân bị thương.... ...”
Hình ảnh nhóm Điền Hân Viêm xuất hiện trong cửa sổ nhỏ của màn hình ti vi, đang bị giới truyền thông bao vây, tranh nhau đặt câu hỏi. Dương Sĩ Vĩ vừa ngăn trở vừa thay Điền Hân Viêm trả lời.
Thì ra đây là lý do anh lỡ hẹn tối nay?
Chuyện nghiêm trọng như vậy.... ...
“Hân Viêm....... Em biết anh còn giận em, không muốn nói chuyện với em, nhưng em rất lo cho anh.... ...” Giọng nữ bên kia rất mềm yếu, ngay cả Phó Quan Nhã nghe xong cũng thấy lòng mềm nhũn.
Trong đầu cô bỗng hiện lên......
‘Thanh mai trúc mã của Điền Hân Viêm.’
“Anh ấy vẫn chưa về, chắc còn đang ở đó xử lý sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-chang-ngot-ngao/293622/chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.