Thức dậy trong khách sạn lúc nào cũng bất tiện. Đầu tiên, đôi khi ta không nhớ nổi mình đang ở chỗ quái quỷ nào. Và ngay cả khi đã nhớ, vẫn không tài nào thoải mái nổi khi xung quanh chẳng có gì quen thuộc. Dẫu thế, tôi vẫn thích khách sạn. Tôi yêu chúng. Không phải yêu việc tấm lót chẳng bao giờ vừa vặn, hay việc người ta trùm tấm chăn dơ bẩn ở giữa các lớp trải thay vì mang đi giặt, mà yêu việc họ chẳng hề xin lỗi vì những điều đó.
Một số người bực bội vì mọi thứ, từ quầy bar mini tới điện thoại tổng đài, đều bị tính tiền, nhưng bạn phải – ít nhất – tôn trọng sự nghiêm túc và không hề giả tạo của việc tất cả mọi thứ bạn thấy đều phụ thuộc vào “độ dày” của chiếc ví.
Tôi thức dậy trong căn phòng tại Ramada. Brady đang ngồi ở bàn, cúi xuống một cái bát cùng chiếc muỗng – giống một gã phù thủy đang ve vẩy đũa thần. Cậu ta đang bày bừa thứ gì đó. Tôi bước lại, nhìn qua vai cậu ta. Dưới đáy bát là một ít chất lỏng dạng sữa có màu lạ.
“Cậu dậy rồi à?”, tôi hỏi.
“Tôi không chỉ dậy thôi đâu. Tôi đã đến cửa hàng, mua các nguyên liệu cần thiết, chế ra một mẻ Sữa quế, đóng chai lại.”
Tôi nhìn qua bàn. “Trong chai cho trẻ con à?”
“Thứ duy nhất có niêm phong tôi tìm được”, cậu ta nói.
“Ai lại không thích trẻ con nhỉ?”
“Đây”, cậu ta đưa tôi cái tô. “Nếm đi.”
Tôi cầm lấy. Cảm thấy như thể mình trở lại tuổi lên bảy, và vừa được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-chang-ngu-ngo-va-co-nang-rac-roi/30105/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.