Giáo sư Kim là người vỗ tay đầu tiên, sau đó cả hội trường nổi lên những tràng vỗ tay không ngớt.
“Thơ hay lắm! Xin hỏi Hoa Lạc Lê, tại sao em lại nghĩ tới chủ đề này?”
“Em... em thật sự chỉ là dựa vào việc cảm nhận tiếng đàn để đọc ra…”
“Được, vậy tôi lại hỏi em một câu có liên quan đến bài học ngày hôm nay - điểm khác biệt giữa nhà thơ và nhạc sĩ là gì?”
“Điểm khác biệt?” Hoa Lạc Lê kinh ngạc. Giáo sư đang đùa sao? Cho dù khá thông minh nhưng cô có học âm nhạc đâu, làm sao cô biết mà trả lời? Hic! Kiếp trước cô và giáo sư Kim có thâm thù hay sao mà hôm nay ông cứ túm chặt lây cô nhất định không buông tha thế này?
Lộ Lộ vừa kéo váy cô vừa khe khẽ mách nước: “Lạc Lê, mau nói với giáo sư là em không biết đi...”
Lạc Lê trừng mắt lườm nhanh Lộ Lộ, nói không biết chẳng hóa ra tự nhận mình thua cuộc hay sao?
“Nhạc sĩ và nhà thơ... khác biệt lớn nhất giữa họ là... là... một người dùng “tay” để nói, một người dùng “miệng'' để nói ạ!” Hoa Lạc Lê sau một hồi lúng túng cuối cùng cũng đã trả lời xong.
Kết quả, tất cả mọi người trong hội trường đều bật cười.
“Trả lời kiểu gì vậy, buồn cười quá, buồn cười chết mất... ha ha ha…”
“Câu trả lời thật quá ấu trĩ!”
“Cậu ta, rút cuộc là đã học âm nhạc chưa vậy... trả lời thật ngớ ngẩn...”
Lúc này Lộ Lộ cũng không kìm được nữa, cười phá lên: “Ha ha, tớ đã bảo cậu rồi. Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-chang-xau-tinh/2676783/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.