"Tiểu Hi, em không thích tôi thật sao?" Lưu Hạo Nhiên bỗng trở nên dịu dàng cầm lấy tay cô đầy yêu chiều.
Thiến Hi mím môi không nói chuyện, nhưng chưa đầy một giây sau mặt cô liền trở nên đen xì.
"Vậy thì chỉ cần em thích nó là được." Lưu Hạo Nhiên đưa tay cô xuống vật nam tính của hắn, nó đã cứng ngắc từ bao giờ. Giống như muốn xé quần lót mà bật ra ngoài vậy.
"A." Thiến Hi hét lên, tay cô đang chạm tới thứ kia của hắn. Cô còn có thể cảm giác được cái thứ nóng hổi kia, nó còn đang cử động nữa.
Cô sợ hãi lùi lại vài bước, nhớ lại hôm ấy hắn hành hạ sỉ nhục lại khiến nước mắt cô rơi xuống. Vì sao lúc cô đã ổn định lại tâm lý, muốn quên đi tất cả, xem hôm đó như một ác mộng. Hắn lại muốn nhắc cô nhớ lại chứ?
"Yên tâm, lần này anh sẽ khiến em chủ động yêu anh." Hắn tự tin nói sau đó rút trong túi ra một hộp thuốc, lấy trong hộp một viên thuốc màu hồng.
"A!" Thiến Hi bỏ chạy.
Lúc cô chạy ra đại sảnh liền thấy Hoắc Dạ Thiên đang hăng hái vì vừa thắng trận.
"Em chạy đi đâu vậy?" Hoắc Dạ Thiên từ nãy tới giờ đã đi kiếm cô, chỉ sợ cô sẽ đi lạc.
"Sao mặt em lại đỏ như vậy?" Hoắc Dạ Thiên nhéo má cô, trong lòng thầm nghĩ có phải là cô vừa rình mò cặp tình nhân nào đó mới đỏ mặt như vậy.
"Không có!" Thiến Hi uất ức rơi nước mắt.
"Thôi được rồi tôi đâu có mắng em, ngoan nín đi." Hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-chi-muon-nguoc-em/428149/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.