Hạ Tập Thanh lờ mở cảm thấy Chu Tự Hành biết gì đó.
Làm sao mà cậu biết được? Hứa Kỳ Sâm nói cho cậu sao? Nhưng trông bọn họ đâu có thân quen như vậy?
Đầu óc rất hỗn loạn, từng suy nghĩ nối tiếp nhau xuất hiện. Anh không muốn nghĩ về những điều thừa thãi này chút nào. Vòng ôm của Chu Tự Hành có khả năng chữa trị kỳ diệu, có thể nhanh chóng chữa lành vết nứt cảm xúc của anh, ngay chính bản thân Hạ Tập Thanh cũng không hiểu tại sao.
Tay anh giật giật, chậm chạp ôm lấy Chu Tự Hành, bàn tay lạnh lẽo áp lên tấm lưng rộng lớn của cậu, áp lên xương bả vai hơi nhô lên, hấp thu nhiệt độ.
Chu Tự Hành không thể ngờ, vào giờ phút này, Hạ Tập Thanh sẽ ôm lại cậu. Trái tim cậu lún khẽ xuống, giống như có một người tí hon đang lặng lẽ ngồi lên. Cậu có thể cảm nhận được ngón tay của Hạ Tập Thanh nhẹ nhàng nắm xương bả vai cậu, dường như nhận thua áp đầu lên bờ vai cậu.
Đây có được xem là một loại tin cậy không?
Tay cậu không nhịn được mà chậm rãi vuốt ve dọc sống lưng anh.
“Cậu đang vuốt lông mèo à?” giọng nói rầu rĩ của Hạ Tập Thanh từ bên vai truyền tới.
Chu Tự Hành cười khẽ: “Ý của anh là, anh là mèo nhỏ tôi nuôi, đúng không?”
Lời này chọc cho Hạ Tập Thanh sinh hờn dỗi, cơn tức giận vừa lắng xuống lại dâng lên. Anh buông tay ra, ngẩng đầu lên. Bàn tay vừa chạm lên ngực Chu Tự Hành đã bị cậu bắt được, mười ngón tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-chi-thich-hinh-tuong-cua-em/1378077/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.