Đằng sau mỗi người trưởng thành đều cất giấu một đứa trẻ chưa kịp lớn, bị phong ấn trong kho chứa của thời gian.
Tuổi thơ méo mó và tàn khốc đã biến thành một liều thuốc miễn dịch dưới sức ép của thời gian, lặng lẽ không một tiếng động xuyên qua da anh, tiêm vào trong máu, khiến anh mất đi năng lực cảm thụ tình yêu, cũng như mất đi niềm tin vào nó.
Con người không phải một tập hợp hữu cơ, mà là tập hợp của kinh nghiệm và những điều từng trải.
Chu Tự Hành ôm Hạ Tập Thanh, dịu dàng hôn những giọt nước mắt của anh.
“Có em ở đây rồi, cánh cửa này sẽ không bao giờ đóng lại nữa.” Cậu vỗ về Hạ Tập Thanh, vuốt ve đốt xương sống hơi nhô trên lưng anh.
Cậu không muốn phán xét những gì ba mẹ Hạ Tập Thanh đã làm. Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Cậu chỉ muốn ở bên Hạ Tập Thanh, dành cho anh tình yêu thương ngập tràn và một cuộc sống tự do mà anh hằng mong muốn.
Để anh ấy hiểu rằng, anh luôn xứng đáng được yêu thương.
Cánh tay Hạ Tập Thanh đặt hờ hững bên hông Chu Tự Hành. Kể xong chuyện quá khứ mà anh cảm thấy như bị khoét rộng, không còn chút sức lực. Ngay cả trái tim vừa nãy còn giãy giụa, hấp hối, giờ cũng đã thong thả đập trong khoang ngực trống rỗng.
Chu Tự Hành ngập ngừng chạm vào vết sẹo mà cậu chưa bao giờ dám chạm. Lần đầu tiên nhìn thấy nó là lúc Hạ Tập Thanh không tỉnh táo, nhưng lúc này anh đang rất tỉnh. Cậu bế Hạ Tập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-chi-thich-hinh-tuong-cua-em/1378124/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.