Hạ Tập Thanh chẳng thể ngờ rằng vào sinh nhật 26 tuổi của mình, Chu Tự Hành sẽ mang bức tranh này quay trở về với anh. Nhìn bảng tên ghi tên mình trong khung kính, mắt anh bỗng cay cay. Bức tranh này đã mất tích rất nhiều năm, anh gần như ôm ấp tâm lí trốn tránh, không tìm kiếm cũng không nghĩ về nó, như thể chỉ cần nó không tồn tại thì sẽ chẳng có một Hạ Tập Thanh từng luôn khao khát tình thân và đã từng bị tổn thương.
Nhưng chung quy lại thì trốn tránh vẫn là trốn tránh, anh không thể phủ nhận rằng bức tranh này chứa quá nhiều tình cảm phức tạp anh khó lòng giải thích, mà thứ tình cảm ấy hàm chứa cả yêu thương.
Chu Tự Hành hiểu rõ nên cậu mới giúp anh tìm nó về để chữa trị trái tim tật nguyền ấy.
Chu Tự Hành luôn có thể tìm được chính xác điểm yếu ớt của anh, rồi sau đó, cậu sẽ dùng bàn tay ấm áp của mình để bảo vệ nó. Bất kể anh muốn hay không muốn, kẻ theo đuổi chủ nghĩa lí tưởng ấy vẫn luôn gắng hết sức mình. Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng lần nào cậu cũng đều trúng hồng tâm.
Thấy sự kiện bắt đầu tiến hành tuần tự, trơn tru, sự căng thẳng của Hạ Tập Thanh cũng được thả lỏng phần nào. Trong số khách mời có khá nhiều đơn vị truyền thông giới văn nghệ tới đưa tin, Hạ Tập Thanh cũng nhận được rất nhiều lời mời phỏng vấn.
– Xin hỏi vì sao anh lại chọn theo con đường sáng tạo nghệ thuật?
Câu hỏi này chả có tí trình độ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-chi-thich-hinh-tuong-cua-em/1378144/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.