Kể cả đứng xa hay gần thì ấy cũng là một cảnh hoàn mĩ. Chiếc xe Lamborghini Veneno mở cánh, đứng giữa con đường cỏ hun hút, hai bên bạt ngàn là sen, một mùi thơm nhè nhẹ phảng phất trong gió, hoàng hôn đỏ rực in dấu những cánh cò bình yên bay về tổ…
-”Em muốn về nhà?”
-”Gớm, cái cô này, cô có làm màu quá không?”
-”Màu gì?” Uyên ngẩn ngơ.
-”Cả quãng đường tới đây, chẳng thấy ý kiến, giờ lại đòi về là sao?”
-”Hả, người ta hỏi suốt, anh không thèm trả lời lại còn…”
-”Hỏi gì? Chả nghe thấy gì cả?”
-”Ặc, anh thật…điêu toa vừa thôi…rõ đây còn thấy ai đó cười tủm cơ…cái mặt rất là đểu…anh phải nhớ…giữa chúng ta, đã không còn gì”
-”Thì có ai bảo còn gì đâu? Ai khéo tưởng bở thế?”
Thấy anh cười cợt thản nhiên…nàng bực tức:
-”Ai thèm…thế về đây, chắc anh không có ý kiến gì chứ? ”
-”Cứ tự nhiên…”.
Minh dửng dưng nhìn con đường xa hun hút, nàng muốn quốc bộ về e là cũng khó, vậy mà tính nàng cũng hâm, lầm lì xuống xe, đi thẳng. Anh trầm tư, ngắm nhìn đầy trìu mến cái dáng nhỏ bé trong tà áo dài thướt tha – một tay xắn ống quần, một tay cầm dép cao gót, gió khẽ thổi nhẹ khiến mấy lọn tóc lao xao,…cảm giác như không gian …thời gian …đang dừng lại ở chính giây phút này…nàng của anh – một vẻ đẹp tinh khôi khiến tim anh đập không ngừng…Vội lấy điện thoại ghi lại khoảnh khắc ấy…anh mỉm cười cảm nhận hạnh phúc…
Một…hai…ba….một trăm…một nghìn….hai nghìn…Quái lạ, đi lâu thế mà con cáo tinh ranh kia vẫn dửng dưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-chon-ai-sieu-mau-hay-osin/1393062/quyen-1-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.