-”Không sao, vết thương trên trán chỉ là ngoài da…chẳng qua là đói quá mệt nên ngất thôi…đợi bệnh nhân tỉnh có thể cho về nhà…”
Út Linh nhìn anh Cả, ánh mắt anh sáng ngời…lúc vào phòng bệnh, anh nắm tay nó rất chặt, cả khuôn mặt anh áp lên người nó…từng hành động…từng cử chỉ như từng nhát dao cứa vào tim cô…cô thực sự không thể…không thể chứng kiến tình trạng đó tiếp tục…Anh cả, anh cả không là của cô thì cũng không là của ai cả…cô từ từ rời bệnh viện, càng ngày, ý nghĩ xấu ấy càng thúc đẩy trong đầu…
Nàng tỉnh, cả phòng trắng xóa…hắn đang nắm tay nàng rất chặt, đầu nàng tự nhiên đau nhức…đúng rồi, nàng đang xuống cầu thang đón hắn…sao tự nhiên lại ở đây…
-”Tỉnh rồi hả?”
Hắn bỗng bỏ tay nàng ra, giọng rất lạnh lùng…một mình rời khỏi phòng bệnh, là hắn thực sự không cần nàng nữa sao??? Một giọt nước rơi ra từ khóe mắt…nàng cảm thấy bất an hơn bao giờ hết…
Một lúc sau, hắn quay lại, đợi chai truyền hết, nhẹ nhàng bế nàng ra xe…
Về tới nhà, đặt nàng trên trường kỉ, hắn ngồi ghế đối diện, sự phẫn nộ ngày càng rõ ràng…
Nàng ngày càng buồn, khuôn mặt đẹp như hoa như lệ ủ rũ…
-”Sao cả ngày hôm qua và hôm nay không ăn gì?”
Chán nàng, muốn chia tay thì nói xừ ra, hỏi han làm quái gì…nàng cũng dùng giọng lạnh lùng đáp lại:
-”Không muốn…”
-”Cô biết cô bao nhiêu tuổi rồi không? ”
Nói xong hắn mới giật mình nhỡ lời…
-”TÔI KHÔNG BIẾT!”
-”Cũng lớn bằng từng đấy rồi…bữa ăn của mình, đã biết không thể chịu đói…mà còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-chon-ai-sieu-mau-hay-osin/468105/quyen-2-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.