Thìa súp thứ hai còn chưa được đưa vào miệng,túi quần cô đã chuyền đến một độ rung mãnh liệt làm mọi hoạt động của cô cũng phải dừng.Hạ chiếc thìa xuống,không quá khó khăn để rút chiếc điện thoại ra,cô nhìn màn hình rồi lại nhìn sang Tiron vẫn tao nhã ăn thức ăn:”Em đi nghe điện thoại một chút”.
“Được”_Anh ngẩng đầu lên cười dịu dàng với cô.
Thẳng tiến đến nơi khuất người mà cô hay tới để nghe điện thoại,sau khi ngó bên này ngó bên kia chắc chắn không có ai cô mới bắt máy phút chốc khuôn mặt trở nên lạnh lùng hơn càng khó tiếp cận hơn:”Alô,Lil,anh gọi tôi có chuyện gì”.
“Cô đừng quên chuyện cô đã hứa với tôi đấy”_Lil.
“Đương nhiên,tôi hứa thì sẽ giữ lời.Tôi đang ăn cơm với Tiron lúc khác chúng ta nói chuyện”_Zami.
“Được,ngày mai nhớ cho tôi địa chỉ nhà cô”_Lil.
“Anh sợ tôi thất hứa sao”_Zami cười nhỏ.
“Đương nhiên rồi,nhớ đó”_Lil.
“Được”_Zami.
“Chúc cô ngon miệng”_Lil.
Zami nhẹ nhàng cúp máy,cô thường không có thói quen là người kết thúc lời đối thoại.Trong lòng không khỏi cười buồn thay cho cái đầu tinh ranh của Lil những lại chẳng kém phần ngốc nghếch.Học nốt ngày mai cô sẽ tạm nghỉ hai tháng,chuyển nhà hai tháng…chỉ cần nghĩ đến cái bản mặt bị lửa một vố cay đắng của Lil là cô lại không thể không phục mình thật cao tay,nhanh chóng nghĩ đến.Đây có được gọi là…trong cái rủi cũng có cái may không nhỉ?
Nghĩ đến việc thoát khỏi lời năn nỉ ỉ ôi của Lil cô lại thấy tâm tình thoải mái lên hẳn,trở lại bàn ăn với khuôn mặt lạnh lùng nhưng phảng phất một chút vui vẻ…
Đương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-da-hua-la-anh-se-lam/1941454/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.