“Đâu rồi…?Người đâu mất rồi…?”_Nayki thở dốc,cô hoảng loạn nhìn xung quanh,ánh mắt tràn đầy sự thất vọng dần dần được phủ một lớp sương mờ…
Cắn chặt môi…Nayki cố gắng nén cảm xúc hỗn độn đang tuôn trào,điều cô phải làm bây giờ không phải là khốc…Mà là đi tìm lại bà của mình…hương vị chiếc kẹo đó…mấy năm nay vẫn chưa tàn phai trong tâm trí cô.Vị giác của cô vẫn như lần đầu ăn kẹo…một hương vị yêu thương quen thuộc chỉ có bà…mang đến…
“Em sao vậy…?”_Tiron từ đâu chạy tới,thấy bước chân cô dừng anh mới dám dừng nếu không sẽ để lạc mất cô…Cúi người xuống chống hai tay lên đầu gối…anh thở hổn hển…
Anh không nghĩ Nayki lại có thể lực cao đến vậy…chạy mấy vòng mà không dừng chân,một tiếng than cũng không có…
Nhưng sau khi bắt gặp anh mắt đầy sự tuyệt vọng còn đọng lại một tầng sương mờ nhẹ thì…anh mới hiểu lí do khiến cô quên đi mệt mỏi mà chạy loạn lên như vậy !
“Bà em…bà em đâu rồi?”_Cứ ngỡ là cô đã kìm chế được cảm xúc,cứ ngỡ cô đã mạnh mẽ lên rất nhiều sau bao lần trải qua mùi vị cay đắng…Cứ ngỡ là…cô chẳng thể rơi nước mắt thêm lần nào nữa…nhưng gặp anh…Cảm xúc dồn nén bấy lâu đột nhiên vỡ òa…
Cô không màng đến hình tượng bản thân không màng đến suy nghĩ của Zami nếu bắt gặp cảnh này…Cô lao vào ôm anh,dúi đầu vòa ngực anh khóc thút thít…Nayki chỉ biết là cô cần một bờ vai…cô mệt mỏi…quá nhiều chuyện…cô muốn nghỉ ngơi một lúc…chỉ một lúc thôi…!
Tiron im lặng,anh không biết phải an ủi cô như thế nào cả…
Anh đứng yên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-da-hua-la-anh-se-lam/327345/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.