Không có gì là không thể thay đổi. Lâm Anh Đào đánh mất hổ phách đã theo mình từ nhỏ đến lớn. Cô đau lòng suốt một thời gian dài, nhưng dần dà cũng bắt đầu quen.
Người lớn nói, năm 2001 là một năm quá đỗi không bình thường. Đặc biệt là nửa cuối năm. Chỉ sau khi khai giảng mười ngày, đã xảy ra một sự kiện kinh hoàng mà Lâm Kỳ Nhạc không thể nào hiểu được. Xung quanh có người cảm khái: “Không ngờ nước Mỹ cũng có ngày bị tấn công, hủy diệt!”
Những bàn luận về tình hình quốc tế, Lâm Kỳ Nhạc nghe không hiểu, cô nhìn thấy trên màn hình ti vi những cuộn khói đen cuồn cuộn bốc lên bầu trời.
Quá đỗi nguy hiểm, trên thực tế, mỗi người trên thế giới này đều không an toàn.
“Ba ơi, tháp đôi là gì vậy ạ?”
Thợ điện Lâm xoa đầu cô: “Chính là Minh Châu Phương Đông của nước Mỹ.”
(*Minh Châu Phương Đông là một tháp truyền hình ở Thượng Hải, là tháp cao nhất châu Á và cao thứ 3 thế giới.)
“Giống như tòa nhà bách hóa Quần Sơn ạ?” Lâm Anh Đào hỏi, cô chưa từng nhìn thấy Minh Châu Phương Đông bao giờ.
Thợ điện Lâm cười khổ: “Có thể xem như vậy.”
Nước Mỹ là một khái niệm lớn và quá đỗi xa vời. Trong một khoảng thời gian rất dài, nó đã mang lại cho Lâm Kỳ Nhạc một ấn tượng tương tự ‘Voldemort’ trong ‘Harry Potter’. Nước Mỹ đại diện cho tất cả những gì hùng mạnh, ưu việt nhất, nhưng cũng vô cùng tà ác đáng sợ, là bất khả chiến bại.
Đỗ Thượng xem tin tức trên ti vi, mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-dao-ho-phach/1122489/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.