Tháng năm, lãnh đạo nhỏ nhà Tưởng Kiều Tây bay sang Hồng Kông ‘thị sát công việc’. Sau một tháng bị nhiễm trùng, cuối cùng lỗ tai cô cũng đã khỏi hẳn. Cô còn nhét đôi giày đỏ vào trong hành lý, xách theo lên máy bay, suốt dọc đường cô đều áp dụng phương pháp ‘ngủ để dưỡng da’, đánh thẳng một giấc, tới khi máy bay gần hạ cánh mới bắt đầu trang điểm —những điều này cô học được trong tập san làm đẹp của trường, chuyên mục này có phần tương tự phụ lục chia sẻ kinh nghiệm.
Ngay khi vừa đáp xuống sân bay quốc tế Hồng Kông, Lâm Anh Đào lập tức chui vào nhà vệ sinh, trước tiên là thay giày.
Cô mặc chiếc đầm trễ vai màu trắng, gấu váy trên gối để lộ ra đôi chân thon dài, cổ áo điểm xuyết những đường chỉ thêu màu đỏ nổi bật. Cô mang đôi giày cao gót đỏ, tóc vén gọn sang một bên vai, tai đeo hoa tai hình chiếc quạt. Đôi môi thắm đỏ sắc anh đào, cô cố gắng làm cho mình trở nên thật xinh đẹp.
Cô rất hân hoan đi gặp Tưởng Kiều Tây trong dáng vẻ này.
Tưởng Kiều Tây đứng ở sảnh đón, từ rất xa đã nhìn thấy cô, có hơn mươi giây như vậy, ánh mắt anh đăm đăm nhìn cô trong chiếc váy trắng say đắm lòng người.
Đến khi ôm cô vào lòng rồi, Tưởng Kiều Tây vẫn còn cúi đầu ngắm gương mặt cô, ngón trỏ tay phải anh nâng cằm Lâm Anh Đào lên, ngón cái nhẹ nhàng mơn man đôi môi đỏ mọng.
“Thỏi son anh tặng cho em hết hạn rồi, em mua một cây mới.” Lâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-dao-ho-phach/523367/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.