“Ngốc chết được.”
Hiếm khi thấy Sở Dư không phản bác.
Rất dễ nhận ra, trong đó không hề có ý ghét bỏ, mà tràn ngập… tình yêu.
Không lâu sau đã hết tiết, mọi người lục tục quay về.
—— Rốt cục vẫn chưa học được bóng rổ.
…
Hôm sau là thứ bảy.
Sinh nhật của Lý Linh Linh được tổ chức vào ngày hôm đó.
Cho nên thứ sáu sau khi tan học, Sở Dư định đi mua quà sinh nhật.
“Cậu không định mua hả?” Cô nói với người đi phía sau.
Cố Thần cười khinh bỉ, “Bộ cậu thấy tôi là người rảnh rỗi mua quà cho bạn nữ à?”
Không rảnh, có lẽ là lý do được dùng nhiều nhất.
Không thèm nhắc đến mấy món quà sinh nhật cô nhận được hằng năm, Sở Dư cong môi mỉm cười, sóng mắt trong suốt, “Vậy cậu định thế nào?”
Cô cứ như là đang xem kịch vui.
Tặng quà khi đi sinh nhật là phép lịch sự cơ bản nhất.
Cố Thần cứng đờ, nhìn sang chỗ khác nhỏ giọng nói, “Hai chúng ta tặng một phần quà không phải tốt hơn sao.”
Người một nhà thì tặng một phần quà thôi chứ.
Giọng cậu hơi nhỏ nhưng Sở Dư vẫn nghe được.
Cô gái bỗng quay đầu lại, hạ tầm mắt, vành tai đỏ lên, cô nhìn về phía kệ hàng một lần nữa, giả vờ không nghe cậu nói, “Để tôi chọn giúp cậu.”
…
Tiệc sinh nhật của Lý Linh Linh được tổ chức tại nhà, khách mời cũng không nhiều lắm, chỉ có vài người bạn nên không cần mặc lễ phục trang trọng.
Lúc Sở Dư và Cố Thần đến, bọn họ không gọi bảo Lý Linh Linh ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-day-coc-so-vo/891746/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.