Vì đã gặp nhau, hai bên quyết định tìm một phòng lớn và cùng ngồi ăn chung.
Ôn Thời ngồi giữa Tô Di Ninh và Tống Dĩnh, còn phía đối diện cô là Giang Trì Ấp.
Cô cảm thấy dạo gần đây gặp Giang Trì Ấp hơi quá nhiều.
Giang Trì Ấp nghe cô nói vậy thì có chút cảm giác chột dạ. Anh cũng không rõ tại sao nữa, khi đạo diễn hỏi họ muốn ăn gì, anh chẳng nghĩ ngợi gì mà nói ngay: “Ăn đồ nướng đi.”
Ngay sau khi nói ra câu đó, anh lập tức hối hận, nhưng không ngờ đạo diễn lại đồng ý ngay lập tức.
Kết quả là bây giờ họ ngồi chung thế này.
Ôn Thời nghĩ một lúc, rồi chỉ cho rằng đó là trùng hợp, không để tâm quá nhiều.
Cô bắt đầu cảm thấy chút uất ức, hôm nay hiếm lắm mới có cơ hội ăn đồ nướng thỏa thích, nhưng giờ có đạo diễn Chu ở đây, cô nào dám ăn ngấu nghiến trước mặt ông.
Trong đầu cô thầm nghĩ lát nữa khi đạo diễn không để ý, sẽ tranh thủ bỏ thêm vài xiên vào miệng.
Giang Trì Ấp cầm cốc nước lên, che đi nụ cười bên khóe miệng. Người khác ăn cơm với đạo diễn chỉ sợ làm thế nào để lấy lòng, còn cô chỉ nghĩ làm sao để ăn thêm vài xiên đồ nướng.
Rất nhanh, những món họ gọi đã được mang lên.
“Mẹ, mẹ ăn mấy món này có quen không?” Ôn Thời nhìn những xiên nướng trông có vẻ không sạch sẽ lắm, liền hạ giọng hỏi Tống Dĩnh.
Tống Dĩnh cười đáp: “Có gì mà không quen chứ, mẹ con cũng từng trẻ mà. Hồi còn đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737832/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.