*món tôi thích: ý chỉ vừa khẩu vị, hợp với thẩm mỹ của bản thân
Cảnh này thực ra rất đơn giản, là cảnh nam nữ chính gặp nhau ở một quán bar, lúc này họ đã gặp nhau vài lần và đã âm thầm nảy sinh tình cảm.
Trong lần gặp này, cả hai cãi nhau kịch liệt, từ trong nhà cho đến ngõ tối phía sau quán bar. Dưới ánh sáng ban mai, những gì họ nói đều là chuyện chính sự, nhưng ánh mắt và hành động lại tràn đầy tình cảm, ám muội cực độ.
Hai người vẫn đang lặp lại vấn đề cũ.
Tô Di Ninh hình như không có cảm xúc yêu đương, trong khi Giang Trì Ấp lại quá cấm dục, quá thanh khiết, khiến anh có thể diễn cảnh sâu lắng, nhưng để anh diễn phong cách đưa đẩy trêu đùa thì vẫn thiếu chút cảm giác lãng tử.
Ôn Thời dù có kinh nghiệm đến đâu cũng không thể biến cái xấu thành cái tốt, chỉ có thể nỗ lực từ những điều kiện bên ngoài. Cô để bộ phận đạo cụ thay cho Giang Trì Ấp một chiếc áo sơ mi màu đen bằng vải lanh, kiểu dáng bay bổng và cổ điển, sự lộng lẫy không bị anh che lấp, mà còn phóng đại sự quý phái trên gương mặt anh, giảm bớt vẻ cấm dục.
Giống như một công tử, tự mang trong mình vẻ lãng tử, sau đó còn để tóc trước trán anh xõa ra, làm mờ đi vẻ thanh khiết trong đôi mắt.
Rồi cô thảo luận với nhân viên ánh sáng, yêu cầu họ chiếu ánh sáng ấm cho Tô Di Ninh, làm cho ánh mắt lạnh lùng của cô trở nên mềm mại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737839/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.