🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thấy kết quả bình chọn trên mạng, Lâm Tuyết Nhi tức đến muốn phát điên.

Cô ta nắm chặt tay Lư Minh, bực tức nói: "Mấy cư dân mạng này có cái gu gì thế nhỉ? Ôn Thời dựa vào đâu mà đứng nhất chứ!"

Lư Minh đang cúi đầu xem hồ sơ, nghe vậy liền liếc nhìn kết quả bình chọn trên màn hình điện thoại của cô ta, sau đó lại liếc qua Lâm Tuyết Nhi: "Trailer của Thiên Khải vừa mới ra mắt, biểu hiện của Ôn Thời trong đó quá xuất sắc, cư dân mạng ủng hộ cô ấy cũng là điều dễ hiểu thôi. Điều này không có nghĩa là đạo diễn Kiều sẽ chọn cô ấy đâu. Ông ấy rất công nhận khả năng của em, em phải giữ bình tĩnh."

"Nhưng không phải chỉ có đạo diễn Kiều là người quyết định, còn có những người khác nữa mà?" Lâm Tuyết Nhi tỏ vẻ ấm ức nhìn anh ta: "Nếu họ bị ảnh hưởng bởi dư luận, cho rằng em không được lòng cư dân mạng, rồi không chọn em thì sao?"

"Em bớt suy nghĩ linh tinh đi!" Lư Minh nhíu mày: "Anh đã bảo em tập trung đọc kịch bản và viết bản phân tích nhân vật gửi cho đạo diễn Kiều, em chuẩn bị xong chưa?"

Lâm Tuyết Nhi khoanh tay, hừ một tiếng: "Viết mấy thứ đó có ích gì chứ? Chẳng lẽ còn hiệu quả hơn việc Giang lão sư gọi một cuộc điện thoại sao?"

Cô ta vừa nói vừa kéo tay Lư Minh: "Anh Minh, anh nhờ Giang lão sư giúp em hỏi đạo diễn Kiều một tiếng, để ông ấy cho em một câu trả lời chắc chắn, chúng ta cũng an tâm hơn."

Lư Minh hoàn toàn mất kiên nhẫn, lập tức hất tay cô ta ra. Anh cố gắng kiềm chế cơn giận, nhưng giọng điệu vẫn không tốt: "Em nghĩ cái gì vậy? Em tưởng món nợ tình cảm với Kiều Đông Tân dễ dàng vay mượn vậy sao? Còn muốn nhờ Giang Trì Ấp ra mặt giúp em? Anh ấy đi đến ngày hôm nay chưa bao giờ cầu xin ai, em nghĩ em là ai!"

"Anh Minh!" Lâm Tuyết Nhi nũng nịu gọi.

Lư Minh không thèm để ý cô ta: "Em mau chuẩn bị bản phân tích nhân vật đi, anh còn có việc, phải đến công ty một chuyến."

Anh ta cầm đồ rồi rời đi, không thấy ánh mắt đầy oán hận của Lâm Tuyết Nhi phía sau.

Trong hai ngày tiếp theo, Ôn Thời vẫn tiếp tục quay phim như bình thường. Trong lúc rảnh rỗi, cô cũng đã viết xong bản phân tích nhân vật và gửi cho Kiều Đông Tân. Ông chỉ nói sẽ đọc kỹ, nhưng chưa đưa ra phản hồi.

Điều này cũng không có gì lạ, việc chọn diễn viên cần được cân nhắc kỹ lưỡng, cho dù đã quyết định rồi vẫn có thể thay đổi.

Vì vậy, Ôn Thời không vội vã, tập trung vào việc quay phim hiện tại.

Chớp mắt, ngày phát sóng trực tiếp của chương trình tạp kỹ đã đến.

Khán giả đã vào phòng chờ từ sớm để đợi chương trình bắt đầu. Đúng 8 giờ, phòng phát trực tiếp mở ra.

Tuy nhiên, họ không nhìn thấy căn biệt thự quen thuộc, cũng không thấy những khách mời quen thuộc, mà là các đạo diễn theo dõi của từng khách mời.

"Chúng tôi đã phát sóng trực tiếp tại biệt thự suốt một thời gian, hẳn khán giả đã cảm thấy nhàm chán. Hôm nay, tổ chương trình quyết định đến nhà của các khách mời, đón họ đến một địa điểm khác để thực hiện buổi phát sóng trực tiếp. Mong mọi người hãy chờ đợi nhé!"

Vừa nghe thấy điều này, bình luận của khán giả lập tức nổ ra.

[Vậy là chúng ta sẽ đến nhà của Bình Hoa sao?]

[Nhà của Ôn Thời chắc chắn rất lớn. Không ngờ hôm nay tôi có thể tham quan biệt thự miễn phí.]

[Như vậy sẽ lộ địa chỉ của khách mời sao? Nguy hiểm quá!]

"Xin mọi người yên tâm, chúng tôi sẽ che một phần góc quay, chỉ quay cảnh bên trong nhà, sẽ không để lộ địa chỉ của các khách mời."

[Mọi người lo xa quá rồi, như nhà của Ôn Thời ấy, cho dù có biết cô ấy sống ở đâu, bạn cũng không thể vào được cổng khu biệt thự.]

[Đừng chua chát thế, các diễn viên khác chẳng phải cũng sống ở những khu vực cao cấp, có tính bảo mật cao sao, sao lại cứ nhắm vào Bình Hoa vậy?]

[Đừng để ý đến họ, chúng ta sắp được đến nhà của Bình Hoa rồi, háo hức quá! [Xoa tay]]

Khi đoàn quay đến nhà họ Tống, Tống Dĩnh đang tưới hoa trong vườn. Nhìn thấy họ, bà liền đặt vòi nước xuống và bước tới.

Ống kính bị che lại, khán giả không nhìn thấy gì nhưng lại nghe thấy một giọng nói dịu dàng: "Các anh đến rồi, vào nhà ngồi đi, tôi sẽ gọi Tiểu Thời xuống."

[Là mẹ của Ôn Thời!]

Khi phòng phát sóng hiện lại hình ảnh, khán giả nhìn thấy một quý bà khí chất tao nhã, dung mạo thanh tú đang mỉm cười nhìn vào máy quay.

[Chào mẹ Ôn!]

[Nhìn thấy mẹ Ôn mới hiểu ra vẻ đẹp của Ôn Thời là được di truyền từ ai rồi, mẹ Ôn xinh đẹp quá!]

Tống Dĩnh thấy bình luận thì nụ cười trên mặt càng tươi hơn: "Chào mọi người, cảm ơn các bạn."

Sau khi chào hỏi, ống kính cũng bắt đầu quay những góc trong nhà. Trên màn hình, bình luận của khán giả đầy ắp những tiếng "Wow".

Nội thất nhà họ Tống mang đậm phong cách Trung Hoa cổ điển, toàn bộ phòng khách là sự kết hợp giữa truyền thống và hiện đại, với những bộ bàn ghế bằng gỗ hạnh đào, đèn chùm gỗ chạm khắc tinh xảo, tranh sơn thủy treo trên tường, kệ trưng bày cổ vật cao lớn bày đầy các món đồ sứ. Tất cả toát lên sự sang trọng và thanh lịch.

[Sao mà khác xa với những gì tôi tưởng tượng vậy, nhà Ôn Thời lại mang nét cổ điển thế này sao?]

Chưa kịp bàn tán thêm, Ôn Thời từ trên lầu đi xuống đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của khán giả.

Biết hôm nay sẽ quay ngoại cảnh, Ôn Thời không mặc váy mà diện quần dài màu đen cắt may tinh tế, bên trên là áo sơ mi lụa màu đỏ champagne. Cả người cô toát lên vẻ lười biếng mà vẫn sang trọng, khiến khán giả trong phòng phát sóng không thể rời mắt.

"Mẹ ơi." Cô bước tới, thân mật vòng tay qua cổ Tống Dĩnh, dụi đầu vào vai mẹ, ngáp một cái và nói giọng nũng nịu: "Con buồn ngủ quá."

Tống Dĩnh vuốt đầu cô: "Lại thức khuya nữa à?"

"Không đâu, tối qua con ngủ ở nhà rất ngon mà."

Nhìn cách hai mẹ con họ tương tác, khán giả như muốn tan chảy.

[Tôi vừa định khen Ôn Thời trông thật sang chảnh, vậy mà ngay sau đó cô ấy lại trở thành một cô con gái bám mẹ làm nũng.]

[Dễ thương quá, sao tự dưng tôi lại thấy mình thừa thãi thế này nhỉ.]

[Công nhận đúng là cô nàng bám mẹ.]

Sau khi âu yếm mẹ một lúc, Ôn Thời mới quay sang chào khán giả, cúi xuống đọc bình luận.

"Hôm nay đi đâu nhỉ?" Ôn Thời đọc một bình luận rồi trả lời: "Tôi cũng không biết, tổ chương trình bí mật lắm, chắc không phải là chỗ nào hay ho đâu."

Cô tiếp tục xem: "Lạnh à? Không lạnh, tôi mặc áo giữ nhiệt rồi mà!" Cô kéo cổ áo xuống, khoe cho khán giả thấy chiếc áo giữ nhiệt màu đen bên trong.

Bình luận như muốn nổ tung vì cười.

[Cô có thể giữ hình tượng chút được không!]

[Haha, mặc áo giữ nhiệt mà cũng khoe, thật là quá đáng yêu.]

"Các người biết gì chứ, áo giữ nhiệt là ấm nhất đấy, đặc biệt là đồ do mẹ chọn!" Cô nói rồi quay sang nịnh mẹ bằng một nụ cười tươi rói.

[Haha, tôi biết rồi, chắc chắn là mẹ Ôn bắt cô mặc đúng không!]

"Đừng nói linh tinh, tôi tự nguyện mà!" Cô lớn tiếng phản bác, rồi ôm lấy eo Tống Dĩnh: "Tôi nghe lời mẹ nhất đấy."

Tống Dĩnh bị cô chọc cười không ngớt, vừa xoa đầu cô vừa nói: "Tiểu Thời nhà tôi ngoan nhất, các bạn cũng nên học theo, trời lạnh thì phải mặc ấm nhé."

Bình luận cũng cười theo hai mẹ con, bầu không khí vô cùng vui vẻ.

Đùa nghịch một lúc, cuối cùng Ôn Thời cũng theo đoàn quay rời khỏi nhà.

Lên xe, ống kính lại được bật lên. Ôn Thời vắt chéo chân dài, tựa lưng vào ghế rồi hỏi đạo diễn theo dõi: "Bây giờ anh chịu nói chúng ta sẽ đi đâu chưa?"

"Tất nhiên rồi!" Đạo diễn theo dõi cười: "Hôm nay là ngày tính điểm! Điểm đến của chúng ta hôm nay là công viên giải trí. Mỗi trò chơi sẽ có một số điểm nhất định, số điểm này có thể đổi thành tiền, dùng để tham gia buổi tiệc trên du thuyền cuối cùng của chúng ta!"

"Yeah!" Ôn Thời không cảm xúc hô một tiếng: "Trời lạnh thế này mà đi công viên giải trí, chỉ có các anh mới nghĩ ra được, may mà hôm nay trời có nắng, không thì ai mà đi cho nổi!"

Đạo diễn theo dõi cười gượng hai tiếng, không nói gì thêm, chỉ bảo: "Tiếp theo chúng ta sẽ đón thêm một vị khách mời khác để cùng đến địa điểm."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.