Nghe thấy Giang Trì Ấp đưa đến báo cáo sức khỏe, Ôn Thời giật mình hoảng hốt.
Cô lập tức bước nhanh đến bên bàn, vừa vội vàng hỏi:
"Anh bị bệnh sao?"
Cùng lúc đã cầm lấy túi hồ sơ, nhanh chóng mở ra và lấy báo cáo sức khỏe bên trong ra xem.
Giang Trì Ấp không ngờ cô lại căng thẳng như vậy, vội nói:
"Anh không bị bệnh, chỉ muốn nói với em rằng cơ thể anh rất khỏe mạnh."
Ôn Thời đang lật xem báo cáo bỗng khựng lại, ngước mắt nhìn anh:
"Anh đùa em à."
Không nhịn được cầm bản báo cáo đập nhẹ lên vai anh.
"Thật sự làm người ta sợ chết khiếp!"
"Anh không có ý làm em sợ." Giang Trì Ấp cũng hơi lúng túng: "Cũng không phải vì em sao."
"Liên quan gì đến em chứ?" Ôn Thời trừng mắt nhìn anh.
Giang Trì Ấp nhìn cô, dường như đã đến cực hạn của sự chịu đựng, hít một hơi sâu mới nói:
"Chẳng phải điều em muốn xác nhận chính là cái này sao?"
"Gì cơ?" Ôn Thời càng nghe càng thấy khó hiểu.
Giang Trì Ấp chỉ còn cách giật lấy báo cáo từ tay cô, lật đến một trang nhất định, chỉ vào nội dung bên trong và nói:
"Em tự xem đi!"
Ôn Thời cúi xuống, những thông số loằng ngoằng cô chẳng hiểu, chỉ có thể đọc được dòng nhận xét của bác sĩ bên dưới: "Chức năng sinh lý bình thường."
Cô ngớ người, sau đó trợn mắt nhìn Giang Trì Ấp, lắp bắp nói:
"Anh, anh đưa em xem, xem cái này làm, làm gì?"
Mặt Giang Trì Ấp đỏ bừng, nhưng biểu cảm lại có phần dữ dằn:
"Chẳng phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737974/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.