Mấy câu chuyện phiếm kết thúc, mọi người ngồi xuống bàn ăn.
Ôn Thời ngồi cạnh Giang Trì Ấp, gắp cho anh một miếng sườn xào chua ngọt, khẽ nói:
“Em làm ngon hơn lần trước, anh thử xem.”
Giang Trì Ấp không từ chối, gắp miếng sườn bỏ vào miệng, mỉm cười gật đầu:
“Ngon lắm.”
Nhìn thấy nụ cười của anh, Ôn Thời thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy anh chắc không còn giận nữa. Chuyện lúc nãy chắc chỉ là anh cố tình nói để giúp cô khỏi tình huống khó xử mà thôi.
“Vậy anh ăn nhiều một chút.” Nghĩ vậy, cô lại gắp thêm một miếng sườn cho anh.
Ngồi đối diện, Ôn Tĩnh Vân khẽ hắng giọng.
Ôn Thời nhìn anh ấy một cái lập tức hiểu ý, liền gắp một miếng sườn cho anh trai rồi thêm một miếng cho Tống Dĩnh:
“Anh trai và mẹ cũng thử món em nấu đi.”
Ôn Tĩnh Vân lúc này mới mỉm cười hài lòng, liếc qua Giang Trì Ấp, hừ nhẹ một tiếng.
Tống Dĩnh thì cảm thấy phiền lòng, tự hỏi làm thế nào mà mình lại nuôi được hai đứa con thiếu tinh tế như vậy. Cả hai đều khiến bà phải lo lắng, có lẽ chuyện mai mối cho con trai nên được đưa vào kế hoạch sớm.
Bà nhìn Giang Trì Ấp, càng nhìn càng thấy vừa lòng, cảm giác anh “xương cốt thanh kỳ” đáng tin cậy, khiến người khác yên tâm. Bà gắp cho anh một miếng sườn cừu:
“Là của dì làm, con thử xem có hợp khẩu vị không.”
“Cảm ơn dì Tống.” Giang Trì Ấp cười nói lời cảm ơn.
“Đã nói không cần khách sáo rồi mà.” Tống Dĩnh mỉm cười hiền hậu, nói tiếp:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737976/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.