Đợi đến khi tháo dây thép trên người họ ra, Ôn Thời nhận lấy quần áo từ tay Tiểu Mạnh, mặc vào rồi mới đi đến bên Giang Trì Ấp, bất đắc dĩ nói:
"Chúng ta nói chuyện một chút nhé?"
Giang Trì Ấp xoa trán, vẻ mặt thoáng chút ngượng ngùng, cười khổ:
"Xin lỗi, anh có lẽ không nhập vai được."
Nhìn bộ dạng này của anh, Ôn Thời không nhịn được bật cười. Không quan tâm có ai nhìn thấy hay không, cô trực tiếp nắm tay anh, kéo vào góc phim trường.
"Anh không thể ra tay với em." Hai người đứng yên, Giang Trì Ấp chủ động thú nhận.
Ôn Thời lại mỉm cười:
"Anh đang lo lắng điều gì? Chúng ta đều là diễn viên chuyên nghiệp, động tác cũng đã được sắp xếp sẵn, em cũng không phải cái cọc gỗ, em sẽ né tránh được."
"Nhỡ đâu thì sao, dù là hành động được tính toán, cũng khó tránh khỏi có thể đụng phải em." Giang Trì Ấp nhíu mày.
Thực ra, lý trí anh hiểu rõ, nhưng tay chân lại không chịu nghe lời, hoàn toàn không tuân theo sự kiểm soát của não bộ.
Giang Trì Ấp à Giang Trì Ấp, không ngờ có ngày anh lại trở nên lo lắng, bối rối đến thế này!
Chính anh cũng cảm thấy khó tin.
Ôn Thời nhìn anh nhíu mày như một ông cụ non, cảm thấy anh rất đáng yêu, không nhịn được bật cười thành tiếng.
"Được rồi, được rồi, không trêu anh nữa." Cô cười nói:
"Hiện tại cách duy nhất là dựa vào cảm giác của cơ bắp. Đi nào, em sẽ cùng anh tập lại các động tác vài lần, có cảm giác quen thuộc rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737989/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.