Điều duy nhất đáng mừng là Ôn Thời bị ngã khi đang mặc áo choàng tắm. Khi Giang Trì Ấp xông vào phòng tắm, ít nhất cô không phải hoàn toàn không mảnh vải che thân.
Nhưng việc ngã hai lần liền khiến áo choàng của cô hơi xộc xệch, từ góc nhìn của Giang Trì Ấp, anh đã có thể thấy đôi chân trắng muốt lộ ra.
Chỉ liếc qua một cái, Giang Trì Ấp nhanh chóng dời mắt đi, ngồi xuống bên cô và hỏi:
“Bị thương ở đâu rồi?”
“Không… không sao…” Ôn Thời giữ chặt áo choàng trước ngực.
‘Cũng không thể nói với anh ấy là mình ngã hai lần xuống đất, đã đủ mất mặt lắm rồi!’
Ánh mắt Giang Trì Ấp thoáng qua một tia cười. Anh vòng tay bế cô lên, cúi đầu nhìn sàn nhà:
“Sàn đầy nước, ngã cũng là bình thường thôi.”
“Quên… quên đóng vòi sen.” Ôn Thời cúi đầu thấp hơn nữa.
‘Chết thật rồi, anh ấy càng không tin mình không say. Oan uổng quá đi mà!’
Nghe tiếng cô lí nhí như muốn khóc, khóe môi Giang Trì Ấp nhịn cười không nổi, trong lòng cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười. Cô rõ ràng đang mặc áo choàng tắm, nhưng trong tình huống thế này lại nghĩ tới chuyện uống say.
Thật chẳng có chút lãng mạn nào.
Giang Trì Ấp bước thẳng vào phòng ngủ, đặt Ôn Thời lên giường.
Ôn Thời xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, từ góc nhìn của anh, chỉ thấy đỉnh đầu của cô. Anh ngập ngừng một lúc rồi hỏi:
“Ngã có đau không? Có cần anh xem giúp không?”
Nghe câu này, Ôn Thời lập tức dùng tay che lấy mông mình, đồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737999/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.