🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Từ khi Ôn Thời công khai tình cảm trong lễ trao giải, cư dân mạng đã không còn quá ngạc nhiên với những điều lớn lao xảy ra trong cuộc sống của cô. Việc cô được đề cử Nữ chính xuất sắc nhất với phim Tầm Tiên Lộ và cuối cùng giành giải Ảnh hậu đã không còn làm mọi người cảm thấy bất ngờ nữa.

Thậm chí, có người còn nghi hoặc bình luận: “Ảnh hậu? Cô ấy không phải đã là Ảnh hậu từ lâu rồi sao?”

Những người thực sự vui mừng có lẽ chỉ có fan của Ôn Thời. Nhìn sự nghiệp của thần tượng ngày càng thăng tiến, họ dĩ nhiên cảm thấy tự hào, nhưng cũng có chút bất mãn.

Khi quay phim, Ôn Thời hoàn toàn tập trung vào công việc; đến khi nghỉ ngơi, cô cũng không hề dành thời gian tương tác với người hâm mộ. Ngoài các sự kiện lớn như lễ trao giải hay những bức ảnh chụp vội được fan chia sẻ, cô không ký hợp đồng đại diện thương hiệu, cũng không tham gia các hoạt động giải trí. Cô thường xuyên “bốc hơi” khỏi mạng xã hội.

Đã vậy, nửa kia của cô - Giang Trì Ấp, cũng giống hệt như cô. Hai người thực sự là “trời sinh một đôi” trong khoản này.

Vì thế, khi nghe tin họ sẽ tham gia một buổi phỏng vấn trực tiếp, fan hâm mộ gần như phát cuồng, chen nhau vào phòng phát sóng để đợi từ rất sớm.

Buổi phỏng vấn lần này chủ yếu là nhằm quảng bá cho một hoạt động từ thiện, và đơn vị thực hiện là một kênh truyền thông có uy tín.

Đối với các buổi phát trực tiếp, Ôn Thời và Giang Trì Ấp đã quá quen thuộc. Họ chào hỏi khán giả rất tự nhiên, khiến không khí trở nên thoải mái ngay từ đầu.

Trong phần đầu, phóng viên chúc mừng Ôn Thời giành giải Ảnh hậu, và cô không quên cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình.

Sau đó, họ chuyển sang hỏi về những kỷ niệm khi quay Tầm Tiên Lộ. Ôn Thời lần lượt trả lời, đôi khi Giang Trì Ấp cũng xen vào bổ sung, tạo nên bầu không khí vui vẻ, cởi mở.

Tuy nhiên, mọi chuyện bắt đầu chuyển hướng khi nữ phóng viên đề cập:

“Hoạt động từ thiện lần này nhằm hỗ trợ những trẻ em mồ côi. Theo thông tin chúng tôi được biết, anh Giang từng lạc mất bố mẹ và có thời gian sống ở trại trẻ mồ côi.”

Không khí lập tức đông cứng. Sắc mặt Ôn Thời tối sầm lại, cô hỏi thẳng:
 “Hoạt động từ thiện này thì có liên quan gì đến chuyện cá nhân của Giang tiên sinh?”

Phóng viên vội vàng giải thích:
 “Chúng tôi không có ý xúc phạm, chỉ nghĩ rằng có lẽ việc tham gia lần này có ý nghĩa đặc biệt với anh Giang, xuất phát từ trải nghiệm thời thơ ấu của anh.”

Ôn Thời nhìn màn hình phát sóng, thấy rất nhiều bình luận đầy dấu chấm hỏi. Cô càng cảm thấy tức giận. Những câu hỏi đã được duyệt trước đó hoàn toàn không đề cập đến chuyện này. Việc bất ngờ tiết lộ quá khứ của Giang Trì Ấp trước công chúng như vậy thật sự là một hành động không thể chấp nhận.

Cô vừa định nổi giận thì bị Giang Trì Ấp giữ tay lại. Anh bình tĩnh trả lời:
 “Đúng vậy. Hoạt động từ thiện này có ý nghĩa rất lớn với tôi.”

Dù câu trả lời không trực tiếp xác nhận, nó cũng ngầm thừa nhận lời phóng viên.

Trên mạng lập tức dậy sóng. Nhiều người biết Giang Trì Ấp xuất thân bình dân, nhưng không ai ngờ anh từng có một tuổi thơ như vậy. Hàng loạt bình luận thể hiện sự thương cảm dành cho anh.

Buổi phỏng vấn không thể tiếp tục như bình thường. Ôn Thời giữ vẻ mặt lạnh lùng đến cuối, chỉ trả lời ngắn gọn. Buổi phát sóng kết thúc một cách chóng vánh.

Ôn Thời lướt qua các bình luận trên mạng, càng xem càng tức giận. Trong mắt cô, những lời đồng cảm, thương hại này vốn dĩ cũng là một kiểu tổn thương.

 “Em không tin đây là trùng hợp! Nhất định phải điều tra rõ ràng, bắt được kẻ đứng sau. Em tuyệt đối không để yên cho hắn!”

Vừa về đến nhà, Ôn Thời đã nổi trận lôi đình, khiến Tống Dĩnh cũng giật mình, vội vàng dỗ dành cô, hứa sẽ giúp cô điều tra đến cùng.

Cuối cùng vẫn là Giang Trì Ấp nấu một bàn đồ ăn ngon, dỗ dành hồi lâu, mới khiến cô nguôi ngoai.

Ôn Tĩnh Vân dĩ nhiên cũng không ngồi yên, cộng thêm nhân mạch của Giang Trì Ấp, nhiều bên cùng ra tay, chẳng ai có thể che giấu được.

Đối thủ cạnh tranh thấy công ty giải trí Ôn thị ngày càng mạnh mẽ, liền nghĩ ra chiêu trò hạ lưu này, chẳng qua cũng chỉ muốn gây khó dễ mà thôi.

Ôn Thời tức giận đến mức quyết đoán bảo Tiểu Mạnh giành lấy vài hợp đồng của nghệ sĩ bên đó. Giang Trì Ấp và Ôn Tĩnh Vân bàn bạc một phen, không chỉ lôi kéo nhân tài mà còn chèn ép đối phương đến mức lao đao, cuối cùng bọn họ phải tìm đến Ôn Khải Minh cầu xin.

Ôn Khải Minh vừa nhìn thấy người kia thì suýt chút nữa nhảy dựng lên. Ông biết Ôn Thời tức giận đến mức nào, bình thường đã chẳng cho ông sắc mặt tốt, nếu để cô biết chuyện này, có khi lại thẳng tay chặn số ông mất!

“Cút! Mau ném hắn ra ngoài cho tôi! Nói với hắn, nếu không muốn tôi giậu đổ bìm leo thì nên biết điều mà biến đi càng xa càng tốt!”

Nhưng ngay khi người nọ vừa bước ra khỏi tòa nhà Ôn thị, đã bị một đám du côn gây sự, bị đánh đến mức phải nhập viện, nghe nói hai chân đều bị gãy.

Ôn Thời vừa nghe tin, lập tức nhìn sang Giang Trì Ấp, hỏi: “Là Giang tiên sinh làm sao?” (Giang tiên sinh là chỉ bố của Ấp ca nha)

Giang Trì Ấp nhếch mép cười lạnh: “Chuyện anh bị lạc đối với ông ấy cũng là nghịch lân, điều tra mà chẳng điều tra cho trọn vẹn.”

“Còn điều tra nữa cơ à?” Ôn Thời cười khẩy, không nói gì thêm, mà quay sang bảo Ôn Tĩnh Vân lấy lại bản tài liệu điều tra của đối phương.

Quả thực họ đã bỏ ra không ít công sức, thậm chí còn tìm đến cô nhi viện năm đó, thu thập lời kể của những người liên quan.

“Một đứa trẻ ngoan, chỉ là bình thường không thích nói chuyện. Để tự lo tiền học, nó làm đủ việc, gầy trơ xương. Giờ thì tốt rồi, đã là đại minh tinh…”

“Nổi tiếng đánh nhau liều mạng, ai ở khu này mà dám động đến nó? Năm đó tôi chỉ giành của nó mấy đồng, liền bị đánh đến chảy máu đầu, anh xem, vết sẹo vẫn còn đây…”

“Tính cách cô độc, trầm lặng, nhìn là thấy không ưa nổi, chứ chẳng giống bộ dạng minh tinh bây giờ…”

Ôn Thời vốn biết anh từng sống không tốt, nhưng qua từng câu từng chữ, cô mới thực sự hiểu rõ, anh đã sống khó khăn đến mức nào. Chỉ vài dòng ngắn ngủi, cô đọc đến mức nước mắt rơi không ngừng.

Đau lòng có, nhưng nhiều hơn cả là sự cảm kích và may mắn—may mắn vì anh đã lớn lên bình an, may mắn vì anh đã từng bước đi đến ngày hôm nay.

Có lẽ vì nghĩ quá nhiều, tối hôm đó, cô liền có một giấc mơ khiến bản thân không rõ là thật hay ảo.

Khi Ôn Thời mở mắt, cô thấy mình đang nằm trên chiếc giường trong đại trạch của Ôn gia.

Cô còn chưa kịp định thần thì chị Triệu đã đến gõ cửa.

“Tiểu thư, dậy thôi, sắp trễ học rồi đấy.”

Đi học? Đùa cái gì vậy…

Ôn Thời sững sờ, lập tức bật dậy chạy đến trước gương.

Hai tay nhỏ nhắn, đôi chân ngắn ngủn, hai má vẫn còn chút bầu bĩnh của trẻ con—đây chính là cô hồi bé!

Cô… trở về quá khứ rồi sao?

Ôn Thời kinh ngạc che mặt, bình tĩnh lại một chút, lập tức nghĩ đến Giang Trì Ấp.

Cô bật dậy, tìm cặp sách của mình.

“Lớp Hai, năm nay chính là thời điểm Giang Trì Ấp bị kẻ thù của bố anh bắt đi.”

Ôn Thời nắm chặt tay. Cô nhất định phải tìm được anh, tuyệt đối không thể để anh chịu khổ thêm lần nào nữa!

Xuống lầu, cô đã nghe thấy giọng của Ôn Khải Minh.

“Lớn tướng rồi mà còn phải gọi dậy, đúng là bị chiều hư quá mức!”

“Con bé đang tuổi lớn, ngủ thêm một chút thì sao chứ? Anh ồn ào cái gì?” Tống Dĩnh tức giận đáp.

“Chỉ có nó là tiểu thư được nuông chiều chắc? Lúc Tĩnh Vân bằng tuổi nó, đâu có như thế này!”

Nghe bố mẹ cãi nhau, Ôn Thời bĩu môi. Lâu lắm rồi không thấy cảnh tượng này, cũng hơi hoài niệm thật.

Vừa thấy cô xuất hiện, hai người lập tức ngừng tranh cãi. Ôn Tĩnh Vân quay sang lườm cô.

Ôn Thời vờ như không thấy, lễ phép chào: “Mẹ, chào buổi sáng.” Sau đó lại quay sang người đang im lặng ăn sáng: “Anh, chào buổi sáng.”

Ôn Tĩnh Vân suýt nữa làm rơi nĩa, ngẩng đầu nhìn cô như thể thấy quỷ.

Ôn Thời phớt lờ ánh mắt của anh, cầm một chiếc sandwich, nghĩ nghĩ, lại lấy thêm một cái.

“Con sắp trễ rồi, con đi trước đây!”

Cô nói xong liền vội vã xách cặp chạy ra ngoài.

“Con chạy từ từ thôi, uống hết sữa đã!” Tống Doanh vội vàng gọi với theo. Nhưng khi bà đuổi đến cửa, chỉ còn thấy chiếc xe đã rời khỏi sân.

Ôn Thời nào có tâm trí học hành, cô trực tiếp bảo tài xế đưa mình đến cổng trường của Giang Trì Ấp.

“Tiểu thư, cô đến đây làm gì vậy?” Tài xế nhìn quanh trường học cũ kỹ, có chút cau mày.

“Gặp một người bạn.” Ôn Thời lấy ra gói giấy đựng sandwich. “Chú đợi cháu ở đây nhé!”

Xuống xe, cô xách theo đôi chân ngắn mà chạy vào trong trường. Lúc này đang là giờ tự học buổi sáng, nhưng trường này vốn là trường hạng ba nổi tiếng. Tiếng học bài chẳng được bao nhiêu, ngược lại tiếng ồn ào, đùa giỡn thì rộn ràng không dứt.

Lớp 9 ban 6, tìm được rồi!

Ôn Thời đứng thở hổn hển trước cửa lớp.

“Tôi tìm Giang Trì Ấp!” Giọng trong trẻo của cô bé lập tức thu hút sự chú ý của cả lớp. Những học sinh đang cãi cọ, đánh đùa liền im lặng trong thoáng chốc.

Thấy là một cô bé nhóc con, mọi người lại bắt đầu ồn ào trở lại.

“Giang Trì Ấp, có người tìm cậu kìa!”

Có người gọi lớn. Lúc này Ôn Thời mới nhìn rõ, ở góc cuối lớp, một cậu thiếu niên đang nhíu mày nhìn cô, chính là phiên bản trẻ con của Giang Trì Ấp.

Khác với Giang Trì Ấp mà cô quen thuộc, giữa chân mày của cậu thiếu niên này không chỉ lạnh lùng, mà còn có nét âm trầm, gai góc. Rõ ràng là dáng vẻ của một kẻ khó đối phó.

“Giang Trì Ấp!” Ôn Thời lại không hề sợ hãi, nhón chân vẫy tay với cậu.

Thiếu niên Giang Trì Ấp lúc này mới đứng dậy, vẻ mặt đầy phiền muộn đi ra ngoài. “Em là…”

Cậu còn chưa kịp hỏi hết câu, đã bị nhét vào tay một gói giấy ấm áp.

“Em tên là Ôn Thời, từ nay em sẽ là người tài trợ… À không, là người chăm sóc cậu, Giang… à, Anh Trì Ấp.”

Đôi mắt đen của Giang Trì Ấp bỗng trợn lớn: “Em đang nói nhăng cuội gì đấy…”

“Giờ em còn phải đi học, trưa nay em sẽ đến tìm cậu nhé!” Ôn Thời không đợi cậu nói thêm, quay người chạy mất.

Vừa qua một khúc quanh, cô tựa vào tường ngồi xuống, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Gầy, thực sự rất gầy. Khuôn mặt còn mang thương tích, quần áo rách rưới, đôi giày cũng thủng lỗ chỗ. Ánh mắt lạnh lẽo như sói con, nhìn vào mà xót xa không chịu được.

Giang Trì Ấp nhíu mày, đứng ngẩn người tại chỗ một lúc lâu mới quay lại lớp. Cậu mở gói giấy mà cô bé vừa đưa.

Hai chiếc sandwich mềm mại, thơm phức.

“Con bé nhóc nãy là ai vậy?”

Giang Trì Ấp lạnh giọng đáp: “Một đứa trẻ rảnh rỗi, con nhà giàu tỏ lòng thương cảm người khác mà thôi.”

Loại người này cậu từng thấy nhiều rồi, chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời, bố thí cho họ vài hôm là quên ngay.

Chỉ là lần này đặc biệt hơn một chút, người đến lại là một đứa trẻ. Có lẽ bố mẹ cô bé đang nói chuyện với giáo viên về tình hình của cậu ở đâu đó rồi.

Cậu nghĩ vậy, nuốt nước bọt, cất lại chiếc sandwich. Bất kể mục đích là gì, ít nhất bữa trưa và bữa tối hôm nay cậu đã có.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.