Bộ phim điện ảnh kinh phí thấp do Dương Uyển quay được thực hiện hoàn toàn trong studio. Khi đến Thân Lan vào lúc 7 giờ tối, trời đã tối đen, nhưng điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn làm phim. Tại phim trường, người qua lại tấp nập, đội ánh sáng đang lắp đường ray, nhân viên hậu cần đẩy thiết bị từ sườn dốc xuống, tiếng bước chân, tiếng bộ đàm, tiếng hô hoán chồng lên nhau hỗn loạn. Chỉ cần đẩy cửa ra, cảm giác như thể vừa bước vào một thế giới hoàn toàn khác.
Một giây trước, Dương Uyển vẫn còn nhập tâm vào vai diễn, mặt vẽ đầy hiệu ứng đặc biệt đang đánh nhau kịch liệt với bạn diễn. Một giây sau, khi đạo diễn vừa hô “cắt”, cô lập tức dang rộng hai tay ngã nhào xuống đất, thở dài lê thê: “Mệt muốn chết rồi đây này.”
Trước giờ Dương Uyển chỉ toàn đóng phim nghệ thuật, lần này không biết đầu óc nảy ra ý tưởng gì mà đột nhiên quyết định tự mình quay một bộ phim điện ảnh kiểu “vô hạn lưu” thể loại trinh thám ly kỳ vòng lặp thời gian, vừa căng não vừa tiêu hao thể lực. Cảnh quay vừa hoàn thành mất gần 3 tiếng, cuối cùng mới chọn được một bản coi như tạm được.
Trợ lý chạy đến đưa nước cho cô, Dương Uyển uể oải phẩy tay, than thở đầy u oán: “Không đứng nổi nữa đâu, để tôi thở một chút. Bây giờ ai cũng đừng kéo tôi dậy, tôi cần nằm đây đến tận ngày tận thế…”
Nhóc trợ lý cười nhẹ đáp một tiếng, rồi lại nói tiếp: “Chị Uyển, nhưng xe của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-tu-choi-tinh-tay-ba/2936946/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.