Khách đến nhà là Hồ Đào nữ sĩ vừa từ châu Phi trở về. Đi cùng còn có hộ hoa sứ giả của cô, vại dấm lẳng lơ nhất yêu giới Khư Lê.A Yên dẫn bọn họ lên sân phơi, Hồ Đào ngồi xuống đối diện Phó Tây Đường, Khư Lê lại dựa thẳng vào lan can, ôm cánh tay điệu bộ như đại gia, tính tình vẫn thúi quắc như cũ.
Phó Tây Đường và Hồ Đào quá quen rồi cũng chẳng muốn trách, hai người ăn ý làm lơ anh ta, khiến Khư Lê tức giận một bụng. Còn mấy đứa nhãi ranh kia, biết cha mẹ tới, vậy mà cũng không chạy qua mừng, còn đu trên người dây thường xuân em, nhìn trộm Hứa Bạch ở cách vách.
Tức chết thằng cha này rồi.
“Tiên sinh, chúng ta tìm kiếm khắp nơi, tiếc là vẫn chưa lần ra tung tích. Năm đó thương lái buôn hoa xác thực có đi châu Phi. Ta tìm con cháu của y, nhưng hình như đồ vật không còn ở chỗ họ nữa.” Hồ Đào giải thích.
Nghe vậy, Phó Tây Đường im lặng vài giây: “Y kết hôn?”
Hồ Đào gật đầu, “Phải, y rời khỏi Trung Quốc khi còn trẻ, cũng một chờ đợi đến năm bốn mươi sáu tuổi, sau đó cưới một cô gái địa phương, cuối cùng sinh một cậu con trai. Mệnh y dài, sống đến chín mươi hai tuổi…….”
Phó Tây Đường giơ tay, ý bảo Hồ Đào không cần nói thêm nữa. Anh không có hứng thú gì với cuộc đời người nọ, cho dù bọn họ từng có chút liên hệ với chuyện cũ.
“Lần này vất vả cho cô rồi, còn một mảnh nhỏ cuối cùng, tôi sẽ tìm Thương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-va-pho-tien-sinh-cua-cau-ay/1532427/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.