Hứa Bạch nhận được hồi âm của Cố Tri là khi đã kết thúc công việc. Hai người ăn ý không nhắc tới chuyện của Bách Đạt, chỉ hẹn cuối tuần đi ăn chung, tụ tập một hồi.
Hứa Bạch khuyên Cố Tri lần nữa. Cố Tri nói anh cần thêm thời gian suy nghĩ xem bản thân thực sự muốn gì.
Trên bàn cơm, A Yên nhìn Hứa Bạch nhắn tin với Cố Tri, Phó Tây Đường lại không nói câu nào. Cậu nhóc phảng phất như có thêm can đảm, học theo lấy di động ra chơi trò chơi.
Ai ngờ Phó Tây Đường lạnh lùng liếc mắt qua, anh còn chưa nói gì, cậu nhóc đã bị đông lạnh đến chết khiếp.
A Yên không phục, đây là kỳ thị trắng-trợn và chèn ép rõ ràng.
Kết quả là Hứa Bạch nhanh nhẹn cất di động, cực kỳ ngoan ngoãn gắp một miếng thịt, sau đó lại nghiêm túc gắp một miếng lớn vào chén Phó Tây Đường, “Phó tiên sinh ăn đi.”
Dứt lời, ánh mắt cậu quét qua A Yên, cất giọng không tán đồng: “Ăn cơm mà còn chơi trò chơi nữa”
A Yên trợn mắt há hốc mồm.
Ảnh đế! Ảnh đế tâm cơ! Là A Yên nhìn lầm người!
A Yên tức chết rồi, quay đầu nhìn Phó Tây Đường, lại thấy ánh mắt Phó Tây Đường bình tĩnh nhìn Hứa Bạch, nhẹ giọng hỏi: “Vừa miệng chứ?”
Hứa Bạch còn đang nhai thịt, thỏa mãn gật đầu. Bữa tối hôm nay vẫn là Phó Tây Đường đích thân vào bếp, làm một bàn toàn món Hứa Bạch thích, sao cậu thấy không ngon cho được?
Giải quyết xong một ngụm đồ ăn lớn, cậu múc chén canh chậm rãi uống, lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-va-pho-tien-sinh-cua-cau-ay/1532442/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.