Cô vận ình bộ đồ thể thao cho dễ chịu, mang thêm chiếc túi để đựng tiền, rồi với thư thái vui vẻ đi đó ra ngoài. Cô tự hứa sẽ dành ngày chủ nhật này ình thật hoành tráng. Cô sẽ tự nấu ăn và tự thưởng thức..một mình. Đáng nhẽ hôm nay cô định rủ Anh Tuấn nữa nhưng Anh Tuấn phải về Sài Gòn, lo hồ sơ để tuần sau chuyển trường về Sài Gòn nữa. Theo như kế hoạch thì Anh Tuấn về trước, còn cô thì chờ ba mẹ về rồi chuyển về sau. Không biết ba mẹ có chịu không nữa. Mà thôi..đến lúc đó rồi tính.
Cô bước đi thật nhẹ nhàng, hướng thẳng về đường siêu thị. Trong đầu cô không quên suy nghĩ phải nấu món gì cho thật đặc biệt.
"Rầm..rầm..hự..hự"
Đang đi bỗng con hẻm bên cạnh vang lên tiếng đánh nhau, nghe như tiếng đập vậy? Cô nhăn mặt...mới sáng mà. Định bụng bỏ đi, mặc kệ chuyện người ta nhưng...cô vô tình thấy người bị hại, và bước chân cô khựng lại...không nhấc tiếp nữa. Cô cũng có lòng người, nhìn bộ dạng hắn...cô không nỡ bước tiếp..
"Dừng lạii"
Cô dõng dạc nói khi thấy quân địch đang chuẩn bị tư thế đập cây gỗ vào đầu tên bị hại. Sau khi thấy tên mặt sẹo (Chắc đại ca của nhóm) dừng động tác đánh người lại thì cô mới dám nhìn xung quanh quân địch như thế nào. Cô nuốt nước bọt, người run run khi thấy ở đây toàn con trai người không ra người, ma chẳng ra ma, đã thế còn hơn chục tên, hèn chi tên nằm kia không chống lại được. Nhìn điệu bộ tơi tả của hắn chắc nãy giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-dung-di/1529766/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.